Khâu Tố San ngồi ngay ngắn, quay qua, nhìn Dịch Gia Di không chớp mắt.

Mấy người Lâm Vượng Cửu cũng quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía cô cảnh sát trẻ giống như linh vật.

“Tôi đang nghĩ tại sao người chết lại tới công viên King một mình, còn đọc sách ở bãi cỏ trên sườn núi bên cạnh hồ. Rõ ràng đang ở bên ngoài, tại sao người chết giống như thể sợ bị người khác nhìn thấy.” Dịch Gia Di thấy nhóm chú Cửu vẫn còn chưa hiểu rõ ý cô nên nói tiếp:

“Lúc tôi mười lăm mười sáu tuổi, làm gì cũng làm chung với nhóm bạn, cả đám cùng nhau ra công viên học bài, cùng đi thư viện, cùng đi dạo phố, không có ai trốn ra chỗ vắng người ở công viên để học bài cả.”

“Dựa vào lời khai của bạn bè, người thân của người chết cho thấy, người chết là một cô gái hoạt bát sáng sủa, rất thích tụ tập với bạn tốt.”

“Tôi biết trong quá trình điều tra, tổ A đã bỏ đi một vài tình huống đặc biệt, kết luận người chết trong lúc tới chỗ thanh tịnh để học bài thì tình cờ đụng phải người xa lạ không biết tên, những kẻ hiếp trước giết sau thường đều là những kẻ phấn khích khi giết người, thông tin này cũng rất phù hợp với tất cả những manh mối đang có của vụ án này.

“Nhưng mà tôi còn một giả thiết khác, liệu có khả năng, người chết đã hẹn một người bạn cùng tới đó học bài không?”

“Giả thiết này không phải càng phù hợp với một cô bé ngoan ngoãn, nhát gan, nhưng lại hoạt bát, sáng sủa; phù hợp với hành vi của thiếu nữ thích góp mặt trong đám đông sao?”

“Trong khẩu cung của bạn bè người chết có nói, trước khi chết cô ấy rất hiếm khi đi chơi cuối tuần với nhóm bạn thân. Nhưng người nhà cô bé lại nói rằng, cuối tuần nào cô bé cũng ra ngoài, thành tích học tập cũng không vì thế mà đi xuống, vì thế tất cả mọi người đoán rằng có thể cô bé đã đi thư viện, hoặc tới chỗ mấy tiệm sách nhỏ.” Phương Trấn Nhạc ngẫm nghĩ rồi nói. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Cũng có thể là cô bé có bạn mới.”

“Người bạn mới này là bí mật của cô bé, cô bé không muốn chia sẻ bí mật này cho người nhà và bạn học.” Lưu Gia Minh gia nhập cuộc trò chuyện.

“Hẹn hò bí mật sao?” Lâm Vượng Cửu nhíu mày hỏi.

“Chuyện tình không thể để lộ ra ngoài? Tình yêu thầy trò à?” Suy nghĩ của Gary bỗng nhiên rẽ qua hướng khác.

“Gary, cậu và chú Cửu lại hỏi thăm một vòng ở trường học và người nhà của người chết, điều tra thử xem cô bé có thầm mến ai, hay có quan hệ đặc biệt thân thiết với thầy giáo nam nào không, hoặc là một vài mối quan hệ xã hội đáng chú ý khác.” Phương Trấn Nhạc nói xong, nghĩ nghĩ, anh bổ sung thêm:

“Theo như khẩu cung thì cô bé không đi chơi cuối tuần với bạn bè từ khoảng tầm một tháng trước khi chết, nên có thể người chết mới quen biết với “bạn bè” mới này tầm một tháng.”

“Tiện thể hỏi thăm xem, khoảng thời gian một tháng trước khi chết đó, người chết đã làm gì, đi tới chỗ nào, từng tiếp xúc với ai.”

“Vâng, anh Nhạc.” Chú Cửu và Gary lập tức đứng dậy, nhanh chóng rời đi như sấm rền gió cuốn.

“Sir Phương…” Dịch Gia Di thấy nhóm Gary đi rồi, cô tính nói tiếp, nhưng có hơi chần chờ.

Bọn họ muốn tìm người đã ở chung với cô bé, nhưng chắc chắn là không thể tìm được, bởi vì người đó đó đã chết trước khi cô bé chết rồi.

Có điều, vì sao cảnh sát hoàn toàn không tìm được thi thể anh ta, thi thể bị đám hung thủ mang đi rồi sao?”

“Sao?” Phương Trấn Nhạc gật đầu cổ vũ, ra hiệu cho cô nói tiếp.

Lúc này Lưu Gia Minh đã xoay người lại, dịch chuyển cái ghế nghiêng về hướng Dịch Gia Di.

Cô cảnh sát trẻ này có năng lực đấy, đi theo bọn họ vài lần đã học được cách suy nghĩ và suy luận độc lập, còn được anh Nhạc tiếp nhận, quan điểm không tệ, rất thông minh.

Khâu Tố San tới gần Dịch Gia Di, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cô cảnh sát trẻ như đang suy nghĩ gì đó.

Dịch Gia Di còn đang đắm chìm trong việc làm sao để đem những nội dung, hình ảnh mà cô thấy được chuyển thành suy luận và giải thích cho mọi người.

Cô cân nhắc từ ngữ trước khi nói, rồi đặt câu hỏi cho Phương Trấn Nhạc:

“Sir Phương, nếu, ngày hôm đó, người ở chung với người chết là bạn trai cô bé…”

“Người chết có thể đã bị người bạn trai không rõ lai lịch này hiếp trước giết sau.” Phương Trấn Nhạc đi theo suy luận của cô, nói ra một khả năng.

“Nhưng vì sao anh ta lại đánh người chết thảm như thế? Hiển nhiên người chết không phải cô gái hư hỏng, tính tình thất thường, đáng ra cô bé sẽ không chọc giận một người đàn ông tới nỗi đó.” Dịch Gia Di nói tiếp: “Nếu thật sự là bạn trai cô bé làm thì biến thái quá rồi.”

Phương Trấn Nhạc suy nghĩ một lát, rồi nói: “Nếu không phải do bạn trai làm, nhưng lúc xảy ra chuyện người bạn trai đó lại có mặt ở hiện trường.”

“Vâng.” Dịch Gia Di nuốt nước miếng, cô đặt câu hỏi tiếp: “Nếu đổi lại là sir Phương, anh sẽ làm thế nào?”

“Bảo vệ người chết, vật lộn với hung thủ.” Phương Trấn Nhạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Căn cứ vào thương thế của người chết mà suy đoán thì có khả năng hung thủ không chỉ có một người. Người bạn trai này có thể sẽ không đấu lại bọn họ.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play