Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn ra tán lá cây nghiêng bên ngoài cửa sổ của đồn cảnh sát, dây điện vòng cả thân trước và thân sau của cây, dường như hoàn toàn quấn quanh lấy nó, cho dù cái cây ấy có phát triển thế nào thì cũng không thoát được.
Không hổ là đồn cảnh sát, ngay cả cây cũng phải sa lưới.
Sau khi thả hồn trên mây mất một lúc, cảm giác buồn cười lúc nãy của anh cũng bất chợt phai nhạt dần, lúc này mới nghiêm túc quay người quay về trước tấm bảng trắng.
Anh lại tiếp tục xoá đi những phán đoán không có tác dụng rồi mới quay đầu nói với mọi người:
“Chúng ta điều tra vụ án này lại từ đầu.”
“Nơi phát hiện ra thi thể của nạn nhân là một bãi cỏ trong khu rừng nằm phía sau hồ nước của công viên, là nơi rất ít người lui tới, chỉ có cố định mỗi buổi sáng nhân viên vệ sinh đến để dọn rác trong hồ mới đi ngang qua khu vực đó, theo kiểm tra dấu vết tại hiện trường có thể suy đoán nơi đó chính là hiện trường gây án của hung thủ.
“Ngoài ra còn phát hiện ra được cặp sách và một quyển sách giáo khoa của nạn nhân nằm rơi vãi bên gốc cây cách nơi phát hiện thi thể không xa.”
“Căn cứ vào báo cáo của nhân viên pháp y để suy đoán thì nạn nhân bị đánh đập đến chết.”
“Căn cứ vào những thông tin đã có, chúng ta hãy tái hiện lại vụ án mạng này.”
“Hôm đó là ngày vệ sinh trong trường của nạn nhân, có rất nhiều học sinh nhân cơ hội này trốn học chạy ra ngoài chơi và nạn nhân là một trong số đó. Nhưng cô bé lại không có bạn bè để đi dạo phố chung, cũng không thể đến nhà bạn chơi nên đã chạy đến công viên King đọc sách.”
Phương Trấn Nhạc nói đến đây thì dừng lại để mọi người có thời gian nắm bắt thông tin.
“Tôi đã đọc qua hồ sơ của vụ án này, tôi thấy có một điểm đáng nghi, đúng là đám người bên tổ A đã điều tra lại rất nhiều lần, bên cạnh nạn nhân cũng không có ai có động cơ giết người, đồng thời cũng có chứng cứ chứng minh bản thân không có mặt ở hiện trường.” Lâm Vượng Cửu ủ rũ nói.
“Tôi đã hỏi qua những người vô gia cư, thất nghiệp thường ra vào gần đó, một số người nói hoàn toàn không quen biết học sinh trông ngoan ngoãn nào cả, một số người thì nói hôm đó họ không hề đến công viên King. Tôi nghĩ cách để họ nói ra một số người tình nghi, điều tra người được chỉ điểm nhưng cũng không có manh mối gì.” Tam Phúc xoa bóp đôi vai đau nhức của mình.
Dịch Gia Di cúi đầu chà xát cây viết trong tay, ghi chép manh mối hiện có vào tờ giấy trước mặt.
Tất cả manh mối đều không nói lên vấn đề lúc xảy ra án mạng thì nạn nhân đã có bạn trai, nhưng rõ ràng trong tiềm thức cô thấy còn có một cái xác nam nằm bên cạnh nữa mà.
Nếu hung thủ đã nói để hai người họ làm một đôi uyên ương dưới đáy hồ vậy rất có khả năng hai người này đang trong một mối quan hệ yêu đương.
Nhưng dường như cho dù là bạn bè hay là người thân của nạn nhân đều không biết chuyện cô bé còn có một người bạn trai, tại sao lại như thế?
Lén lút yêu nhau cũng không cần giữ bí mật đến vậy cơ chứ?
Dịch Gia Di nhớ lại lúc mình được mười lăm mười sáu tuổi, đừng nói là có người yêu, cho dù là ngắm nhìn chàng trai nào đó lâu một chút thì cũng sẽ kể cho bạn thân mình nghe hàng trăm hàng ngàn lần. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Con gái ở độ tuổi đó rất thích chia sẻ với nhau, cũng rất xem trọng tình bạn, chỉ cần bạn bè tụm lại với nhau thì sẽ kể hết chuyện của mình cho đối phương nghe, thậm chí là những chuyện không liên quan gì đến họ, chuyện trên trời dưới đất gì cũng nói…
Hơn nữa trong trường học trừ những người bạn chỉ thích vùi đầu vào học không có sở thích gì khác thì cho dù bạn chỉ đơn giản nói chuyện với người nào đó thôi nhưng cũng sẽ dấy lên tin đồn vì thế những chuyện yêu nhau này hoàn toàn không thể che giấu được.
Chẳng lẽ… Không phải tình yêu học đường sao?
Đồng thời còn có một lý do rất lớn nữa, mối tình đặc biệt đến thế nào mà khiến nạn nhân không thể chia sẻ với người thân xung quanh được…
Là mối tình bị cấm cản sao?
Dịch Gia Di cảm thấy mình bắt đầu đi lạc hướng rồi, không chừng những suy nghĩ không đâu ra đâu này của cô đã sắp phi lý như những bộ truyện tiểu thuyết rồi.
Cô vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ đó, chăm chú lắng nghe đám người sir Phương thảo luận với nhau.
Kết quả vừa nghe thấy Lưu Gia Minh lên tiếng thì ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó vài người đàn ông đứng trước cửa phòng làm việc, người đi đầu liếc nhìn bên trong một lượt, ánh mắt không thân thiện cho lắm.
Dịch Gia Di vừa nhìn đã nhận ra đây là cảnh sát của Tổ trọng án A, người đi đầu là trung sĩ Du Triệu Hoa.
“Trung sĩ Du.” Phương Trấn Nhạc nắm chặt cây viết trong tay, quay đầu lại thờ ơ chào hỏi đối phương.
Gương mặt anh vốn đã lạnh lùng và nghiêm túc, không cần tỏ vẻ gì cũng đủ khiến người khác cảm thấy bị áp bức.
Rõ ràng anh chỉ chào hỏi bình thường với người ta mà thôi nhưng Du Triệu Hoa lại cảm thấy Phương Trấn Nhạc không chào đón mình.
“Phương Trấn Nhạc, có phải anh đang chơi tôi không?” Du Triệu Hoa nhìn lên tấm bảng trắng, cho dù chỉ có vài dòng chữ ngắn gọn nhưng anh ta cũng nhìn ra đây là vụ án mạng ở công viên King.
Lúc đó vụ án này khiến anh ta cảm thấy rất nhục nhã, hung thủ không hề tôn trọng cảnh sát chút nào, vứt xác nạn nhân trên bãi cỏ rồi không quan tâm, chuyện này đã làm dấy lên một làn sóng lớn, rất nhiều người không dám đi dạo bên khu đó nữa, chuyện làm ăn của khu vui chơi tụt dốc, đâu đâu cũng chỉ trích cảnh sát làm việc không ra gì, an ninh đất nước không được bảo đảm.