Phương Trấn Nhạc bước ra khỏi phòng làm việc của Khâu Tố San, đứng ngoài cửa một lúc lâu, ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở tổ B trong khoảng thời gian gần đây.
Sau đó kết hợp với những hành động mà Dịch Gia Di thể hiện trước mặt anh.
Ánh nắng mặt trời len lỏi qua cửa sổ, rọi vào nửa gương mặt anh, khiến một nửa gương mặt ấy chìm trong ánh mặt trời, nửa còn lại thì ẩn mình trong bóng đêm.
Một mắt được nắng hắt vào ánh lên màu hổ phách nhạt, mắt còn lại thì tối đen như mực.
…
Về đến phòng làm việc Phương Trấn Nhạc phát hiện Lâm Vương Cửu đang thắp nhang.
Anh quay đầu lại nhìn, quả nhiên trên tấm bảng trắng kia lại xuất hiện vòng tròn đỏ mới.
Lúc này thứ đang nằm trên bảng trắng chính là sơ đồ tư duy của vụ án mạng ngược đãi ở công viên King, bên trên có viết một vài cái tên học sinh nữ có khả năng là do thành tích học tập không bằng nạn nhân nên sinh ra đố kỵ rồi ra tay, ngoài ra còn có tên người tình của ba nạn nhân cùng với một số người đã từng xảy ra xung đột nhỏ hoặc là có thể nảy sinh mâu thuẫn với nạn nhân.
Vòng tròn đỏ ấy không hề khoanh vào những người này mà lại khoanh vào một khoảng trống… Có ý gì đây? Hung thủ không nằm trong những người này sao?
Chớp mắt nhưng Lâm Vượng Cửu đã đốt nhang xong, đi khắp văn phòng bắt đầu vái lạy, miệng thì niệm liên tục không ngừng.
Sau khi vái lạy xong, ông ấy cắm nhang vào chiếc lư hương đã được chuẩn bị từ trước, phía sau lư hương có đặt một tượng thờ Quan Công nhỏ.
Lâm Vượng Cửu thở dài rồi quay đầu lại nói một cách chắc nịch:
“Cuối tuần này chúng ta đến chùa để cúng bái đi, tôi dám chắc có đến tám phần phong thủy phòng làm việc của chúng ta có vấn đề. Các cậu xem đi, lần nào vòng tròn đỏ này cũng được dùng sức rất mạnh để vẽ ra, có lẽ đang rất tức giận, là oan hồn đòi mạng đấy.
“Hơn nữa vụ lần trước đã xảy ra cách đây khá lâu, thi thể cũng đã được gia đình nhận về, sau khi hỏa táng thì được đặt ở nghĩa địa vì thế nên oán khí cũng tiêu tan bớt, đó là lý do tại sao không có vòng tròn đỏ xuất hiện.
“Nghe nói hai ngày sau thi thể trong vụ bị ngược đãi này đã được nhận về rồi. Bây giờ chúng ta lật lại vụ án, thời hạn lưu giữ thi thể của nhân viên pháp y rất dài, nên không phải oan hồn đã xuất hiện rồi đó sao.”
Chú Cửu nói rõ ràng hợp lý, logic cũng chặt chẽ.
Cho dù nghĩ theo hướng nào thì chuyện này cũng chắc chắn do quỷ ma gây ra.
“Vậy chúng ta mời người đến để xua đuổi ma quỷ đi?” Gary không tin những chuyện này cho lắm nhưng cũng thần hồn nát thần tính.
“Tại sao lại phải đuổi đi chứ? Họ giúp chúng ta phá án không tốt sao?”
Phương Trấn Nhạc xua tay, nhìn về phía cô cảnh sát nhỏ từ nãy đến giờ luôn yên lặng ngồi phía sau phòng làm việc:
“Làm xong rồi à?”
“Công việc hôm nay đều đã hoàn thành xong hết rồi. Nhưng vẫn còn rất nhiều hồ sơ cần sắp xếp lại, nhiều thế này chỉ đành làm từ từ thôi. Anh Gia Minh nói bên này sắp thảo luận về vụ án hành hạ đến chết ở công viên King nên tôi đến qua đây nghe thử.” Gia Di nghiêm túc trả lời, trông dáng vẻ không thể nào ngoan ngoãn hơn.
Lưu Gia Minh cưỡi lên ghế, không chú ý đến cuộc trò chuyện của Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di nên chỉ nhìn Lâm Vương Cửu rồi nghi ngờ hỏi: “Trên đời này làm gì có ma quỷ chứ, nếu như có thật thì họ đã đi tìm hung thủ để đòi mạng rồi, làm gì cần đến cảnh sát chúng ta. Chú Cửu à, có phải chú lừa bọn cháu không đấy?”
“Sao lại là tôi chứ? Tôi còn nghĩ là cậu làm nữa kìa.” Lâm Vượng Cửu quay đầu nhìn những nén nhang đang cháy kia, sau khi thấy mọi thứ bình thường, không cháy nhanh hơn cũng không bị tắt thì mới yên tâm. ( truyện trên app T𝕪T )
“Chắc chắn không phải cháu.” Lưu Gia Minh nhìn sang Gary: “Nói mau, chuyện này có phải do cậu gây ra không?”
“Không phải tôi.” Gary xua tay, quay đầu nhìn sang kẻ độc thân Tam Phúc: “Anh Tam Phúc, có phải do anh phá không đấy?”
“Người có thể đoán ra được hung thủ thật sự sớm nhất trong tổ B chúng ta chỉ có anh Nhạc thôi có biết không.” Tam Phúc lập tức chuyển hướng sang Phương Trấn Nhạc.
Sau khi điều khiển từ xa biến mất thì không thể mềm lòng với kỳ ai được nữa.
Lâm Vượng Cửu cũng phân tích ra được vòng tròn đỏ vẽ quanh một khoảng trống, vậy chứng minh tên của hung thủ không hề nằm trên bảng.
Ông ấy giở tất cả hồ sơ ra, ngồi xuống cẩn thận đọc lại lần nữa, tác phong làm việc nghiêm túc đến mức trước nay chưa từng có.
Vừa đọc hồ sơ trong tay vừa tìm manh mối, còn thường xuyên ngẩng đầu nhìn lên trời, chắp hai tay lại, đau khổ lẩm bẩm:
“Quỷ thần ơi, phù hộ cho chúng con có thể nhanh chóng tìm ra manh mối quan trọng để có thể phá án. Mong mọi người phù hộ…”
Phương Trấn Nhạc bước đến trước tấm bảng trắng, cầm lấy miếng lau bảng lên lau đi hơn một nửa manh mối vô ích, lúc này bỗng nghe thấy lời Lâm Vượng Cửu nói thì ánh mắt lại bất chợt nhìn sang Dịch Gia Di đang ngồi phía sau cúi thấp đầu xuống trông y hệt như một học sinh ngoan đang chăm chú nghe giảng.
Dáng vẻ nghiêm túc của cô cảnh sát trẻ ấy trông rất ngốc nghếch nhưng cũng rất đáng yêu.
Đột nhiên anh chợt nghĩ ra gì đó, khóe môi giương lên rồi quay đầu nhìn lên tấm bảng trắng, nhẹ nhàng ho vài tiếng như muốn nhịn cười.
Nhưng cũng không biết vì sao mà anh không tài nào nhịn cười được, anh bước vài bước đến trước cửa sổ, đưa lưng về phía mọi người rồi bất chợt bật cười.
“?”
“?”
“? ? ?”
Toàn bộ cảnh sát trong phòng làm việc cộng thêm cả Dịch Gia Di đều hoang mang nhìn sang Phương Trấn Nhạc.
Sir Phương nhặt được tiền hay sao thế?