Phương Trấn Nhạc thấy lạ, sao Khâu Tố San lại giao vụ án này cho tổ của họ chứ.
Cuối cùng thanh tra Khâu cũng lộ đuôi cáo mình ra, không giả vờ làm người khoan dung nữa hay sao? Hay là sắp tuyên chiến với tổ khác, có dự định trở thành thanh tra cao cấp nhất trong giới cảnh sát Hương Giang à?
Anh xoay tập tài liệu trong tay, nghĩ đến trước giờ Khâu Tố San là một người biết nguyên tắc thì khẽ bật cười.
Nếu chị ấy đã bắt đầu liều mình như vậy rồi, còn anh thì lại mang tiếng là cọc cằn, không đoàn kết nên đương nhiên không thể gây trở ngại cho madam rồi.
Anh sớm đã không thích cái quy tắc vô vị này rồi, gì mà của người này nên người khác không được đụng vào.
Sao nào?
Mấy người không thể trả công bằng lại cho thế giới này thì không cho phép người khác làm thay sao?
Cảnh sát phải đặt mục tiêu là phá án, cái thứ đạo lý chó má gì mà “vụ án của tôi”, “vụ án của cậu”, ai phá được thì phá, không giỏi thì cứ nhận, sao cứ quan tâm đến những thứ như thể diện hoặc không được xâm phạm lãnh thổ của nhau làm gì cơ chứ?
Sir Phương không ngờ trong đồn cảnh sát này lại có người to gan lớn mật dám giở trò đổi trắng thay đen, diễn vở kịch Ly miêu hoán Thái tử (*) với mình, nhưng sau cùng anh cũng phân chia tài liệu vụ án cho cấp dưới rồi bắt đầu làm quen với vụ án.
Ly miêu hoán Thái tử (*): đổi trắng thay đen, lấy giả thành thật.
Đối với anh thì các quy tắc ngầm gì đó không hề quan trọng, có án thì cứ phá thôi, vốn logic của công việc cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.
Hôm sau do Phương Trấn Nhạc đến phòng giám định vật chứng để lấy những mẫu vật chứng cũ của vụ án công viên King, sau đó đối chiếu dấu vân tay và nhờ bên kho vật chứng tiến hành kiểm tra lại nên chuyện này mới bị Tổ trọng án A phát hiện.
Thanh tra Chương lập tức bắt điện thoại gọi ngay đến phòng làm việc của Khâu Tố San để chất vấn.
“Tất cả vụ án trong cục cảnh sát, chỉ cần đã được định là vụ án chưa được giải quyết, tạm gác lại thì bất kỳ một cảnh sát nào cũng có thể điều tra tiếp. Sao thế? Quy tắc này không áp dụng với Tổ trọng án B của chúng tôi sao? Vậy thì tôi phải đi hỏi tổng thanh tra Hoàng cho rõ ràng có phải chỗ chúng ta đã thay đổi quy tắc rồi không.” Khâu Tố San cho rằng Phương Trấn Nhạc muốn nhận vụ án này, mặc dù đang thầm mắng tên trung sĩ Phương kia tuỳ tiện làm bừa nhưng lại vẫn cố hết sức chống lưng của trung sĩ Phương của tổ mình, đáp trả câu hỏi của thanh tra Chương bên tổ A một cách không hề kiêng nể gì.
“Cô cảm thấy tôi không giải quyết được vụ án nên cố ý làm khó tôi đúng không? Thanh tra Khâu à, tôi nhớ tôi chưa từng đắc tội với cô đúng không nhỉ?”
“Sir Chương à, không thể nói như vậy được. Cùng một vụ án nhưng khi chúng ta đổi người phụ trách, đổi góc độ để nhìn và tư duy, nói không chừng sẽ có đột phá mới nữa đấy.”
“Nếu đến lúc đó tổ B cũng không phá được thì chẳng phải sẽ lãng phí tài nguyên của đồn cảnh sát sao! Đừng làm ra chuyện mất cả chì lẫn chài như vậy làm gì.”
“Sir Chương nặng lời rồi. Tôi chỉ cảm thấy tổ A và tổ B không giống nhau mà thôi chứ tôi không hề nói bọn tôi giỏi hơn đâu đấy. Anh đừng tức giận như thế làm gì, trừ khi sir Chương không có tự tin về bản thân.”
Thanh tra Chương bị Khâu Tố San chọc tức đến nghẹn họng, cuối cùng chỉ vứt lại một câu “Tôi không đôi co với phụ nữ” rồi cúp máy.
Khâu Tố San bĩu môi, lẩm bẩm một mình: “Tổ B liên tục phá nhiều vụ án, tổ A làm gì được uy phong như vậy chứ? Nhưng sao anh là thanh tra của tổ A mà còn hống hách hơn cả tôi nữa thế? Chỉ biết lấy “phụ nữ” và “đàn ông” để nói, đúng là tầm thường.”
Sau khi ngồi trong phòng làm việc của mình khinh bỉ đối phương xong, chị ấy mới ngồi ngay ngắn lại, khí thế ngút trời gọi điện thoại bảo Phương Trấn Nhạc đến phòng làm việc của mình một chuyến.
Phương Trấn Nhạc vừa ngồi xuống phía đối diện thì chị ấy đã lạnh lùng dạy dỗ một trận.
“Tôi đã chịu thay cậu một trận đấy, toàn bộ mặt mũi của tôi đều đặt hết vào vụ án này rồi. Nếu cậu đã muốn lật lại vụ án này, vậy có thể phá được hay không thì cậu liệu sức mà làm đi nhé.” Khâu Tố San vừa dứt lời thì đập mạnh tay lên bàn, trừng mắt uy hiếp Phương Trấn Nhạc.
“…” Phương Trấn Nhạc dựa ra ghế, từ lúc bước vào phòng làm việc đến giờ anh chỉ im lặng ngồi đó nghe.
Lúc này khi anh nghe thấy những lời Khâu Tố San nói thì mắt nhìn chằn chằm vào cạnh bàn trước mặt, chân mày nhíu chặt lại. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Khâu Tố San không biết chuyện này.
Không phải madam đưa xuống, vậy ai là người đưa hồ sơ vụ án này đến tổ B chứ?
Phương Trấn Nhạc nghĩ ngợi lung tung một lúc thì cái tên “Dịch Gia Di” hiện lên trong đầu anh.
Ngón tay anh vô thức chà xát nhẹ vào nhau, đáp lại một câu: “Tôi biết rồi, chị yên tâm đi madam” rồi đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Khâu Tố Sơn nhìn chằm chằm vào ót anh, thật sự chị ấy muốn sờ thử xem có phải anh ương bướng từ trong bụng mẹ rồi không.
Sau khi cửa phòng làm việc đóng lại, chị ấy mới rút cánh tay đang đặt trên bàn lại, nhẹ nhàng xoa bóp.
Trong cơn nóng giận đập tay xuống bàn, bây giờ vẫn còn đau đấy.