Hương Giang là một thành phố có thời gian thức giấc và nghỉ ngơi trễ những nơi khác của phương Bắc vài tiếng đồng hồ. Vì thế nó cũng tránh được sự oi bức của ban ngày và cuộc sống về đêm cũng được kéo dài ra hơn.
Sáng sớm lúc ánh mặt trời đang rất gay gắt thì thành phố này cũng mới tỉnh giấc mà thôi.
Chợ đêm phía sau phố Pitt vắng lặng như tờ, chỉ có con đường phía xa kia thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy ngang qua.
Vùng đất nhỏ trên bản đồ này đầy những căn nhà xập xệ, đồ đạc linh tinh và rác rưởi chồng chất lên nhau.
Những căn nhà bỏ hoang nằm trong con hẻm đã được ông cụ bán giấy vụn dùng làm kho chứa đồ linh tinh, những bức tường loang lổ, sàn gỗ và mái tôn nằm chồng chất lên nhau, trông như một cái hang động khổng lồ nằm ẩn mình giữa thành phố.
Một đống đồng nát thế này mà còn có người lo bị trộm mất, vì thế đã dùng dây kẽm quấn quanh nó để bảo vệ.
Ngay cả ánh nắng mặt trời cũng không thể chiếu rọi vào con hẻm chật hẹp này, bỗng nhiên một người phụ nữ trung niên xông ra ngoài, chạy xuyên qua con hẻm, rẽ vào căn nhà kho thu mua đồng nát xập xệ, không hẹn mà gặp chạm mặt một người đàn ông say rượu.
Những bước chân vốn loạng choạng của bà ta bỗng lập tức trở nên ngay ngắn ngay, đôi mắt lúc nào cũng cảnh giác nhìn về phía người đàn ông say rượu ấy, lúc chạm mặt nhau thì nhanh chóng vòng qua.
Vốn người đàn ông say rượu ấy không hề chú ý đến người đàn bà này, nhưng thái độ của đối phương lại quá căng thẳng và cảnh giác nên đã thu hút sự chú ý của ông ta, người đàn ông đó bị sự chán ghét của bà ta chọc tức nên đã đưa tay bắt lấy người đàn bà ấy.
“Trốn tao sao?” Ông ta nhích người lại gần, đưa cánh tay lên ngửi thử: “Rất hôi à?”
Người đàn bà ấy bị doạ muốn chạy trốn nhưng lại bị người đàn ông say bí tỉ kia loạng choạng bước ra chặn lại: “Mày rất thơm đúng không?”
Ông ta quan sát người đứng trước mặt mình, hung dữ chất vấn: “Có tiền không?”
“Không có không có…” Người đàn bà ấy bị dọa sợ, đưa tay đẩy ông ta ra.
Ông ta bị chọc tức, móc một con dao từ trong túi ra, loạng choạng một lúc thì bắt đầu giằng co với người đàn bà kia.
Lúc ông ta lắc lư con dao trước mặt bà ta thì trông có vẻ vẫn còn say chưa tỉnh.
Vốn ông ta chỉ vung tay lung tung, tuỳ tiện doạ người đối diện thôi, mãi cho đến khi ép người đàn bà ấy vào góc tường thì động tác huơ dao của ông ta vẫn không giống muốn giết người thật.
Lúc một dao đâm thẳng vào bụng của người đàn bà ấy thì ông ta vẫn còn lầm bầm nói gì đó, mãi cho đến khi rút dao thấy máu tuôn ra, người đàn bà ấy đau đớn kêu lên ngã quỵ xuống đất thì ông ấy mới nhìn chằm chằm vào con dao trong tay mình, dường như còn chưa kịp phản ứng lại: Lúc nãy con mụ này còn tránh được dao của mình, sao bây giờ lại không tránh nữa thế? - euphoria t.y.t
Người đàn ông ấy cúi đầu nhìn xuống bà ta một lúc lâu mới bần thần tỉnh táo lại.
Ông ta bị dọa đến mức tay chân luống cuống, hoảng loạn đưa tay ra lau vết máu trên người bà ta, nhưng lúc đối mặt với người đàn bà đã không còn sức sống thì ông ta lại bị dọa phải tránh mặt đi không dám nhìn nữa, sau đó hoảng loạn rạch nát mặt bà ta.
Vì thế lại tiếp tục dùng quần áo của bà ta để lau vết máu, ở phía xa xa không biết là mèo hay chuột đi ngang đã đạp đổ chồng lon, âm thanh vang lên khiến ông ta giật mình, cuối cùng người đàn ông say rượu ấy cũng bừng tỉnh nhảy dựng lên, quay người chạy đi.
Trong cơn hoảng loạn không biết tay đã đập phải chỗ nào nhưng con dao đã bị đánh bay ra xa.
Nhưng hình như người đàn ông say rượu ấy hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn loạng choạng chạy trốn khỏi đó.
Mãi cho đến khi chạy ra khỏi con hẻm đó thì mới chậm chạp vịn vào tường nôn khan.
…
Dịch Gia Di hoàn toàn không biết phải làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ lần này, đợi khi cô phản ứng lại thì trên quyển sổ đã ghi chép đầy những dòng chữ nguệch ngoạc:
“Báo cáo pháp y vết thương gây tử vong và những vết thương khác, hôm sau thu thập lời khai”, “Báo cáo phân tích hung khí, hôm sau thu thập lời khai”, “Báo cáo phân tích giám định hiện trường, ba ngày sau thu thập lời khai”… “Tổng hợp tiến độ lấy lời khai hàng tuần, nộp hồ sơ lần đầu”… “Sau khi phá án, tài liệu và báo cáo liên quan đã được bổ sung dần, đồng thời đã được điều chỉnh và tích hợp vào hồ sơ”…
Cô đang đọc những dòng chữ mới vừa được ghi lại trước mắt, tay dùng sức nắm chặt lấy bút, lúc này mới cảm thấy các khớp ngón tay cứng đờ, tê rần.
Lâm Vượng Cửu đứng cách đó không xa luôn nhìn về phía Dịch Gia Di, ông ấy đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ cần cô buồn nôn thì sẽ lập tức đẩy cô ra ngoài ngay.
Ngay cả việc chọn cái thùng nào cho cô ông ấy cũng đã suy nghĩ đâu ra đấy hết rồi.
Nhưng không ngờ một cô gái trông vừa ngoan ngoãn vừa ngây ngô như cô lại có thể cắn răng làm tốt công việc của mình, không hề gây phiền phức gì cho ông ấy.
Tố chất tâm lý rất tốt.
Lúc nhân viên pháp y đã giải phẫu thi thể xong thì lưng Dịch Gia Di dính chặt vào bức tường, cố gắng cách xa thi thể nhất có thể.
Cô chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào đống tài liệu trong tay mình, mắt không dám nhìn đi nơi khác, chỉ nghe họ nói chuyện, cố gắng không suy nghĩ lung tung tự hù dọa mình.