Chú Cửu dừng lại, tay để trong túi buông ra, đứng trước cửa kính của đồn cảnh sát xem lại dáng vẻ của mình. Ông ấy vuốt vuốt tóc hai cái, hít một hơi thật sâu để nâng cao tinh thần, rồi lại nhìn về phía Khâu Tố San.
Khóe môi madam cong lên, ông ấy biết hình tượng của mình sáng sủa rồi, thở phào một hơi, sải bước xông về phía cửa lớn của đồn cảnh sát, không nhìn về phía những ống kính đó, đón lấy những ống kính đó.
Khi những tiếng răng rắc, tạch tạch vang lên, chú Cửu nghĩ, chí ít ngày mai đám nhóc đang bận rộn ngoài kia, hôm nay không thể tới tiễn ông ấy, khi nhìn thấy ảnh trên báo chí ngày mai thì sẽ không lo lắng cho ông ấy nữa.
Một ông già hiên ngang như gà trống xông ra khỏi đám đông, nhất định sẽ không lộ ra vẻ đáng thương…
Dựa vào mạch suy nghĩ của Đinh Bảo Thụ, mặc dù Phương Trấn Nhạc cảm thấy mấy chục năm qua đi rồi, hy vọng khá xa vời, nhưng vẫn phái Tam Phúc đi thăm dò những phòng khám bệnh chui ở chỗ Tế Minh từng ở, hy vọng tìm được ở chỗ nha sĩ nào đó vốn dĩ không tồn tại, một phần bệnh án đã được cất giữ mấy chục năm chưa vứt.
Nếu quả thật có vật chứng như vậy, có thể căn cứ vào răng để xác định Tế Minh và Lưu Phú Cường là cùng một người.
Còn anh thì đi thẳng tới tổ Pháp chứng, uy hiếp, lợi dụng, lôi kéo anh Đại Quang Minh tăng ca, tới phòng bảo vệ của Bách Sĩ và tuyến đường kiểm tra của bảo vệ làm một vòng điều tra dấu chân mới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT