Cả một ngày bôn ba, hai đội trưởng của hai nhóm nhỏ chia làm hai, giờ đã tụ tập lại.
Dường như Gia Di cảm nhận được, cô ngẩng đầu nhìn Phương Trấn Nhạc đứng trước cửa, nước mưa trên mái tóc ẩm ướt thuận thế nhỏ xuống, nếu chỉ nhìn lướt qua còn tưởng anh đang lặng lẽ đứng đó mà khóc.
Nếu anh mà biết hành động dầm mưa vì không sợ mưa của mình, trong mắt người khác lại bị hiểu lầm thành ‘âm thầm khóc’ thì nhất định sẽ không để mưa xối đâu.
“Sir Phương.” Gia Di nhanh chóng đứng lên, chào theo lễ phép, vẫy vẫy bệnh án ở trên bàn: “Tôi lấy được rồi.”
Dựa vào năng lực của tiền giấy khiến người ta đau lòng.
“Cô tốt lắm, tôi cũng có thu hoạch.” Phương Trấn Nhạc giơ túi đựng vật chứng là dấu chân đã thu thập được và ảnh chụp lên.
“Anh Gary và anh Gia Minh cũng có thu hoạch, có hộ gia đình nói bọn họ nhìn thấy Lưu Phú Cường ôm ngực uống thuốc. Bọn họ còn nói lúc Lưu Phú Cường nói chuyện thường rất khẽ, rất sợ ồn ào náo nhiệt, nói là tim ông ta không khỏe, không thể bị dọa sợ.” Gia Di giơ mấy bản ghi chép lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT