Trong khi tất cả mọi người đang phao tin đồn kia, người trong cuộc trái lại lại là người được yên tĩnh nhất.
Dịch Gia Di không nghe thấy một câu đồn thổi nào, mặc dù thỉnh thoảng cô cảm thấy ánh mắt của mọi người trong đồn cảnh sát nhìn mình khác lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
Do quá bận rộn thôi, cô điên cuồng tiếp thu và học tập như một miếng bọt biển, bất cứ kiến thức nào cũng có thể làm cho cô quên cả ăn uống, sao còn rảnh rỗi để suy nghĩ đến những thứ khác.
Kiếp trước khi đi học, cô cũng thường xuyên cảm thấy mơ màng.
Thỉnh thoảng còn nghĩ, mình sinh ra để sống cuộc sống thế này thật vô nghĩa, cho dù thi đậu nghiên cứu sinh ra thì thế nào? Thi đậu thật rồi thì sao?
Làm việc chăm chỉ như vậy để làm gì?
Nhưng sau một tháng đến Hồng Kông này, thế mà chưa một lần nào cô tự hỏi ý nghĩa của cuộc sống.
Đây có lẽ chính là một niềm vui trọn vẹn, mỗi khắc mỗi giây đều có một chuyện cụ thể cần phải giải quyết, một mối quan hệ giao tiếp cụ thể phải xử lý.
Mà trong thành phố và thời đại xa lạ này, có một căn nhà nhỏ chật chội và bầu không khí gia đình gắn bó chặt chẽ, từng chút từng chút bao bọc lấy cô, để cho cô hoà nhập và thích ứng một cách nhanh nhất.
Từng người trong đồn cảnh sát cần phải nhớ kỹ và từng công việc cần phải học tập đã chiếm đầy thời gian cùng sức lực của cô.
Cuộc sống của Dịch Gia Di trở nên cụ thể mà phong phú, mặc dù có hơi bận rộn, nhịp sống cũng hơi nhanh, nhưng nó đã khiến cho tinh thần cô tràn đầy năng lượng, sắc mặt hồng hào.
Bởi vì trong lòng còn nhớ đến vụ án tổ B đang điều tra, cô thậm chí còn không cần chuông báo thức, đồng hồ sinh học vào lúc bảy giờ sáng đã đánh thức cô dậy.
Trong lòng có chuyện nên cô cũng không có hứng thú lười biếng. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Lúc cô từ trong phòng đi ra, Dịch Gia Đống mới rửa mặt xong.
Người đàn ông gần ba mươi tuổi đi từ trong nhà vệ sinh ra, dáng người cao lớn trong căn phòng nhỏ chật chội như vậy, có vẻ hơi bó tay bó chân.
Anh ấy không biết Dịch Gia Di đã rời giường nên chỉ mặc một cái áo ba lỗ, mái tóc ngắn vừa mới gội vẫn còn ướt, tóc mái che khuất lông mày một chút.
Dịch Gia Di đứng dưới ánh đèn mờ, lần đầu tiên phát hiện ra khuôn mặt của Dịch Gia Đống rất đẹp, lúc không lải nhải hay bận đông bận tây như cha, thật ra anh ấy cũng là một chàng trai trẻ đẹp trai cao ráo, có thể dụ dỗ mấy cô gái trẻ mê muội.
Ở cái tuổi vốn nên có cuộc sống yêu đương hạnh phúc này, một ngày anh ấy phải nấu cơm ba lần, một bữa đơn giản cho chính mình, một bữa cho em hai đi làm, một bữa cho em ba và em trai út đi học ăn.
Sau đó đến quán làm cơm cho khách và cơm nhân viên cả ngày, buổi tối lại phải nấu một bữa cơm gia đình, có lúc các em trai em gái thèm ăn còn phải nấu bữa khuya.
Cha mẹ mất sớm, áp lực ăn mặc của cả nhà đều dồn lên người anh ấy, tất cả chuyện lớn nhỏ trong ngoài ở nhà anh ấy đều phải lo liệu.
Dịch Gia Đống sống như một siêu nhân vậy.
Dịch Gia Di lớn lên dưới ảnh hưởng của quan niệm "phải sống vì chính mình", cô cảm thấy anh ấy đã sống quá mệt mỏi, quá bất hạnh.
Dịch Gia Đống hoàn toàn không ngờ tới trong phòng khách sẽ có người, bất chợt nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo ngủ màu trắng, tóc tai bù xù đứng dưới ánh sáng mờ nhạt, ánh mắt mờ mịt trống rỗng nhìn mình, anh ấy sợ đến nỗi run rẩy.
Anh ấy xem năm ngón tay như lược vuốt lại tóc mái, tay kia ôm ngực, tức giận trợn mắt nhìn cô.
“Anh cả nhát gan quá đấy, lúc giết gà giết vịt đâu có thấy anh nương tay đâu." Dịch Gia Di vội vàng nở nụ cười, đi lướt qua người anh ấy bước vào nhà vệ sinh.
Sau khi rửa mặt xong, cô và Dịch Gia Đống đi mua thức ăn.
Trên đường ai gặp cũng khen Gia Di đã trưởng thành, biết ra ngoài cùng anh trai, Dịch Gia Di đều gật đầu đáp lại, ít nhiều cũng có chút áp lực xã giao.
Dịch Gia Đống cũng rất vui vẻ, giống như chuyện Dịch Gia Di đi mua thức ăn cùng với anh ấy là chuyện khiến người ta rất vui vẻ.
Cô xách đồ nhẹ, còn đồ nặng thì ở trong tay anh cả, bận rộn cả buổi sáng, chưa tới chín giờ Dịch Gia Di đã ăn xong bữa sáng, đạp xe đạp xuất phát.
Dịch Gia Đống đứng trước cửa sổ nhìn bóng lưng em gái xa dần, tâm trạng phức tạp.
Dịch Gia Tuấn dụi đôi mắt lim dim đi ra, nhìn thấu sự mất mát của anh trai, cậu đứng ở cửa phòng vệ sinh, nói như ông cụ non: "Em gái đã trưởng thành rồi, độc lập, không ỷ lại vào anh hay dính lấy anh là chuyện đáng mừng, không cần phải mất mát như vậy đâu.”
“Anh mất mát chỗ nào? Anh đang vui vẻ đó." Dịch Gia Đống nhanh chóng bình tĩnh lại tâm trạng chua xót, xua em trai: "Tập trung đi vệ sinh đi.”
Dịch Gia Tuấn bĩu môi, xoay người đi suỵt suỵt.
Dịch Gia Đống sắp xếp lại hóa đơn của tháng trước, tính toán tiền lời và chi tiêu, xem xét hoạt động kinh doanh của quán ăn và tổng kết chi tiêu cả nhà, em ba và em trai út cũng đã rửa mặt xong.