Từ sau khi được Phương Trấn Nhạc cho phép, sự nhiệt tình của Dịch Gia Di đối với công việc lập tức tăng thêm vài bậc.

Ngoài việc đọc báo cáo và sắp xếp hồ sơ, hễ có thời gian rảnh là cô lại chạy đến tổ trọng án B.

Ai trong đồn cảnh sát cũng biết, sir Phương đã thu phục thành công nhân viên văn thư em gái Dịch, chưa cần nói đến chuyện không cần lo đồ ăn thức uống, mỗi ngày trong phòng làm việc còn có hoa tươi và đủ các loại trà bánh khác nhau.

Khâu Tố San vốn không thường xuyên đến phòng làm việc của tổ B, chị ấy sợ Phương Trấn Nhạc tự kiêu lại có ý thức địa bàn riêng rất mạnh sẽ hiểu lầm chị ấy lo lắng cho anh.

Nhưng từ khi phòng làm việc của bọn họ bắt đầu có đủ các loại đồ uống giải khát, chị ấy chạy đến rất chăm chỉ.

Không ai là không thích cô em gái ngọt ngào và sự dịu dàng của cô em gái ngọt ngào – Ví dụ như mấy món đồ ngọt, nước ngọt và hoa tươi này, tưởng chừng như chỉ là những việc nhỏ, nhưng việc nhỏ tốt đẹp với việc nhỏ xếp chồng lên nhau, lại có thể mang đến cho người ta hạnh phúc to lớn.

"Madam, chị còn ăn như vậy nữa, chỉ sợ sẽ béo đến mức không gả đi được đấy." Phương Trấn Nhạc vừa trở về từ phòng giám định pháp y, nhìn thấy Khâu Tố San lại đứng trước bàn công cộng trước phòng làm việc của bọn họ, cúi đầu nghiêm túc tìm kiếm cái bánh hợp khẩu vị nhất trong số bánh trứng, bánh bà xã và bánh lòng đỏ trứng.

“Trong đồn cảnh sát đều đồn Dịch Gia Di yêu thầm một cảnh sát điều tra nào đó trong tổ các cậu, cứ tiếp tục như vậy mới ảnh hưởng đến nhân duyên của người ta. Cậu lo dạy người ta tư liệu thực tế nhiều một chút đi, bớt sai khiến người ta lại." Khâu Tố San ngẩng đầu lên cãi lại.

“Trà chiều có ngon không?” Giọng Phương Trấn Nhạc không mặn không nhạt hỏi.

"Không ngon thì tôi đến đây làm gì." Khâu Tố San lấy hai cái bánh trứng ngon nhất, rót một cốc trà sữa mà dù có uống mãi cũng không ngán, chuẩn bị trở lại phòng làm việc, yên tĩnh thưởng thức.

"Những thứ này đều là tôi mời, tiền tôi trả cả đó madam, ăn của người ta thì đừng có phàn nàn suốt thế." Phương Trấn Nhạc dựa vào bàn bên cạnh cửa sổ, duỗi hai chân ra, vừa sưởi nắng vừa lật xem báo cáo pháp y.

“Cảm ơn ha.”

"Chị cũng nói trà chiều ngon, hoa tươi rất thơm, hiện tại quy định trong văn phòng tổ B của chúng ta đã được sửa đổi rất chỉnh tề, là nơi có môi trường làm việc tốt nhất trong đồn cảnh sát." Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn bóng lưng Khâu Tố San: "Đã thử qua cuộc sống như vậy rồi, sao lại từ chối?"

Khâu Tố San đã đi tới cửa, không nhịn được quay đầu lại lườm anh: "Làm người đàng hoàng đi, tiền thưởng tiên phong tháng này của cậu, trích ra một nửa phát lì xì cho người ta đi.”

“Đấy là chuyện đương nhiên." Phương Trấn Nhạc cũng không thèm ngước mắt lên, vừa trả lời vừa lật báo cáo trong tay.

Gió điều hòa thổi mạnh khiến cả văn phòng làm việc lạnh như mùa đông, nhưng một có điều khác với trước kia, hiện giờ không khí trong văn phòng không chỉ có mùi gió điều hòa mà còn có hương hoa tươi mát, mùi thơm ngát của trái cây cùng với hương ngọt của trà sữa và bánh ngọt.

Phương Trấn Nhạc ngẩng đầu, quay đầu nhìn lướt qua bàn công cộng rồi vươn tay lấy một cái bánh trứng, cắn một cái, vỏ giòn phát ra tiếng rột rột, nhưng nhân bên trong lại mềm dẻo, hương vị phong phú làm tăng thêm cảm giác hạnh phúc mà món ăn ngon mang đến.

Anh thở dài một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy thoải mái thế này mới gọi là cuộc sống.

Trong khi chờ đám người Lưu Gia Minh nhận báo cáo liên quan đến vụ án trở về từ phòng giám định và các bộ phận khác, Phương Trấn Nhạc đi tới trước bảng trắng, suy nghĩ một chút lại đi tới cạnh điện thoại, gọi đến văn phòng Dịch Gia Di. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Sau khi đối phương bắt máy, anh do dự một lúc, cuối cùng vẫn không thẳng thắn mở lời gọi cô xuống uống trà chiều, mà giọng điệu anh thờ ơ giống như chỉ nói chuyện một cách tùy ý:

“Hạt dưa lần trước cô mua còn không?”

“Ừ, vậy đúng lúc cô mang đến đây đi, chúng ta mở họp.”

Hai phút sau, Dịch Gia Di mang theo bút và sổ, cùng với một túi hạt dưa nhỏ vui vẻ chạy xuống.

Ngồi nghe gần nửa giờ, chỉ có cô là người duy nhất ngồi một góc vừa nghe bọn họ vạch ra đầu mối, triển khai suy nghĩ, vừa thưởng thức trà chiều, sir Phương kêu cô mang hạt dưa xuống, nhưng anh lại không ăn lấy một hạt dưa.

Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, cô mới mơ hồ nhận ra hình như không phải vì muốn ăn hạt dưa nên sir Phương mới gọi điện thoại cho cô.

Sau khi Dịch Gia Di cứ chạy lên chạy xuống một tuần như vậy, phần lớn mọi người trong đồn cảnh sát đều có chút phỏng đoán.

Ngoài ra, cô còn dành tất cả thời gian rảnh rỗi của mình để học tập, nào là đọc sách ở học viện cảnh sát, đến thư viện mượn sách chuyên ngành liên quan đến vụ án, trong đồn dần dần kể lại cho nhau rằng, bởi vì Dịch Gia Di lập công trong vụ án phố Pitt, cho nên có người trong đồn cảnh sát muốn bồi dưỡng cô thành người của cảnh sát điều tra.

Có rất nhiều tin đồn được bàn tán, chị Nhân chỉ tham dự “Hội hạt dưa” một lần đã đưa ra một suy nghĩ táo bạo:

"Làm cảnh sát điều tra rất khổ, phơi gió hứng nắng còn đầy nguy hiểm, tại sao Gia Di lại phải muốn đi tuần phố mỗi ngày? Chân thô ra mất thôi.”

"Nếu trong vụ án phố Pitt cô ấy có công lao, đó cũng là giúp tổ trọng án, vì sao không dứt khoát điều cô ấy đến tổ trọng án đi?"

Chị Nhân vừa dứt lời, những người khác lập tức cướp lời phản bác:

“Tổ trọng án dễ vào như vậy sao? Chị Nhân, chị tưởng chỗ đấy là chợ rau à?”

“CID mà, chỉ số nguy hiểm cao hơn, phạm vi tiếp xúc đều là những vụ án lớn, sao có thể để một cô gái trẻ mới bước vào nghề xen vào làm loạn? Không chừng lỡ gặp phải mấy người nổ súng bên đường như lần trước, phản ứng chậm một chút là đến mạng cũng không còn.”

“Đúng vậy, tôi nhớ có một lần tổ A lục soát núi suốt đêm để bắt hung thủ, kết quả A Cường không cẩn thận giẫm phải bẫy, ngã gãy chân, suýt chút nữa thì mất mạng. Trương Sa Triển gặp xã hội đen, bị đâm hai đao. Quá nguy hiểm, quá nguy hiểm, một cô gái được nuông chiều chạy nhanh hai bước cũng thở gấp như cô ấy, làm sao theo kịp vụ án được?”

“Nhất định là chuyển sang cảnh sát mặc đồng phục, cô không thấy mỗi khi người của phòng quan hệ công chúng tìm cô ấy chụp ảnh đều muốn cô ấy mặc đồng phục của cảnh sát mặc đồng phục sao? Nữ cảnh sát tuần tra đường phố mà, rất có mánh khoé.”

Chị Nhân nghe mọi người thảo luận sôi nổi, có vài lần muốn phản bác, nhưng cuối cùng đều nhịn lại.

Sir Phương người ta mỗi ngày đều sai bảo xoay Gia Di như một con quay, những người này sẽ không thật sự nghĩ Gia Di chỉ là một người làm việc vặt, đang chịu cực nhọc chứ?

Thật sự là một đám thanh niên ngốc không hiểu xã hội, chỉ một câu thôi, chịu cực nhọc chính là chiếm lợi.

Nếu sir Phương không có ý đó, sao mỗi ngày cô đều có thể chạy đến tổ B? Mọi người thật sự tưởng tổ B là cái chợ sao?

Cửa sau đang rộng mở cả đấy!

Biết bao cô gái trong đồn muốn lấy lòng Phương Trấn Nhạc, nhiều năm như vậy, đâu có người nào có thể gần gũi với anh?

Hôm trước trong phòng làm việc, chị ta còn nhận được điện thoại của sir Phương tự mình gọi tới, nói tìm Gia Di.

Đàn ông ấy mà, nếu chuyện gì cũng tìm tới bạn, hoặc bạn là mẹ người đó, hoặc bạn là vợ người đó.

Chị Nhân cắn hạt dưa, nghe những lời nói lung tung của người khác, dần sinh ra một loại cảm giác hơn người, trên đời này ai cũng say, còn mỗi chị ta là tỉnh.

Lúc gần đi còn lấy theo hai túi hạt dưa, phải về mang cho Gia Di một ít.

Tương lai trong đồn cảnh sát này, chắc chắn Gia Di sẽ có tiền đồ hơn chị ta, chị ta phải lấy lòng trước, không thể không có mắt nhìn như bọn họ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play