(*) Lôi Phong: một chiến sĩ của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc, là một hình mẫu về lòng vị tha, khiêm tốn và hết lòng cống hiến cho Đảng.
Đến gần tối, bầu không khí oi bức chợt tan đi, gió thổi qua khiến những người đang thở không ra hơi kia đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Chân trời đỏ vàng một khoảng, kéo giăng đầy trời các dải sáng rực rỡ, những đám mây được nhuộm màu chói lọi, khiến dòng người vội vã kia cũng phải dừng chân ngắm nhìn.
Khi bà Hoàng đang trốn thoát khỏi khu chung cư thì bị cảnh sát mặc đồng phục được biệt phái chạy đến khống chế dễ dàng.
Ông Hoàng Đầu buộc đứa bé bằng một sợi dây thừng và thả xuống chân tường phía sau tòa nhà, ông ta nghênh ngang đi ra khỏi tòa nhà với tay không, sau đó lại lặng lẽ đi vòng ra sau rồi bế đứa bé lên và rời đi bằng cửa hông, nhưng ông ta đã bị Lưu Gia Minh chạy tới giữ lại kịp thời, cả người và con tin đều bắt được.
Đứa bé ngay lập tức được đưa đến bệnh viện, sau khi kiểm tra thể chất để bảo đảm rằng đứa bé khỏe mạnh thì tiếp tục làm xét nghiệm máu.
Lệnh khám xét của Lâm Vượng Cửu chỉ lướt qua lướt lại trước mặt ông Hoàng Đầu, đối phương bị bắt tại trận khiến ông ấy hoàn toàn không còn tâm trạng để kiểm chứng tính xác thực của lệnh khám xét nữa.
Bọn họ tìm thấy một chậu sắt chứa tro tại hiện trường, giao lại cho phòng giám định vật chứng và nhờ họ xem có lọc ra một hoặc hai mảnh vải chưa cháy hết để xem có thể phát hiện ra máu hay ADN của người đã chết hay không.
Sau khi thu thập xong bằng chứng, toàn đội trở về trong chiến thắng.
Trong phòng thẩm vấn, vợ chồng họ Hoàng đã cùng nhau nhận tội mà không hề chống cự.
“Vợ chồng bọn họ không hòa hợp mà, cô ấy khóc lóc nói cô ấy sẽ chết với đứa bé kia.”
“Mối bận tâm lớn nhất trong lòng chúng tôi lúc này chính là con trai không con không cháu, sau này không có ai chăm sóc cho nó khi về già.”
“Người khác mong có một đứa con như vậy mà không được, còn cô ấy rõ ràng đang mang thai một đứa bé lại không muốn nó.” ( truyện trên app T𝕪T )
"Chúng tôi thật sự không muốn giết cô ấy, là cô ấy không muốn sống, đứa trẻ vô tội mà, vậy chẳng thà cho chúng tôi... Chúng tôi thật sự không phải là người xấu, có khi còn nhờ chúng tôi làm như vậy mà đứa trẻ mới được cứu mạng, cảnh sát..."
Bà cụ Hoàng vừa khóc vừa ra sức biện hộ cho mình, bà ta nói với giọng dạt dào tình cảm, cứ như thể bà ta thật sự vô tội.
Nhưng chính người như vậy lại là người đã cấu kết với chồng mình chặt đứt một sinh mệnh còn sống bằng từng nhát dao và cướp đi tất cả của người khác.
Lâm Vượng Cửu rút một điếu thuốc ra, lắc qua lắc lại cái bật lửa trong tay, rồi lặng lẽ bước ra khỏi đồn cảnh sát mà không nói một lời.
Lưu Gia Minh tắt chiếc đèn đứng công suất cao chiếu vào kẻ giết người trong phòng thẩm vấn, rồi ép bà cụ Hoàng đi ra ngoài.
Phương Trấn Nhạc đứng ở cửa phòng thẩm vấn, hai tay đút túi, quay đầu nhìn vầng trăng phía xa xa qua cửa sổ hành lang.
Ánh trăng lạnh lẽo không thể chiếu vào căn phòng nhỏ này.
Lời khai của vợ chồng họ Hoàng được ghi âm riêng và được lấy ra đối chiếu, nó cho thấy mọi lời tường thuật hoàn toàn nhất quán.
Sau khi hung thủ bị bắt, các thành viên của Tổ trọng án B trở về tổ với thể trạng đầy mỏi mệt, đầu óc ai nấy cũng nặng như chì, lâng lâng không đủ sức đứng vững nữa.
Tất cả đều tự tìm một chỗ ngồi cho mình trong phòng làm việc và không ai nói câu nào.
Điều hoà gầm rú phả hơi lạnh, bộ não đã sập nguồn của Lưu Gia Minh hiếm khi lại hoạt động mà xếp ra bốn chữ: Vừa đói vừa rét.
Khi Dịch Gia Di ló đầu vào với túi lớn túi nhỏ, những gì cô nhìn thấy là một căn phòng toàn những người vô hồn và uể oải dù vụ án đã được giải quyết.
Cô chớp mắt, điều chỉnh lại tư thế của mình, nở một nụ cười hồn nhiên và thân thiện nhất, lấy ra giọng nói thoải mái nhất rồi mang theo đồ bước vào phòng nói: "Nào các cảnh sát, đồ ăn đến rồi đây!"
Phương Trấn Nhạc đang nhắm mắt và thư giãn, anh chỉ cảm thấy bên tai ấm áp, khi mở mắt ra anh nhìn thấy một tia sáng len vào phòng, mang theo hương thơm ấm áp và ngọt ngào, ánh sáng đó phả vào mặt khiến bao mỏi mệt và kiệt sức trên người anh đều tan biến hết.
“Cảnh sát Phương nói là muốn chiêu đãi nên nhờ tôi mua ít đồ ăn ngon cho mọi người, đúng lúc anh trai tôi tới đưa cơm cho tôi, he he, phù sa không chảy ruộng ngoài mà, vì vậy tôi đã đặt bữa ăn dễ nhớ.”
“Bánh tart trứng sở trường của anh trai tôi, còn nóng đấy.”
“Trà sữa Hồng Kông, với hương vị êm dịu, ai uống cũng sẽ thích.”
“Chân gà hấp tàu xì siêu cấp mềm dẻo, vừa ăn vào đã tan ngay trong miệng, mọng nước và đậm vị.”
“Miến bò viên do chính tay anh trai tôi làm, bò viên siêu dai, chúng tôi có một hàng xóm cực mê ăn cái này, một bữa có thể ăn được mười bát!
“Cháo hải sản, tươi ngon và cực kỳ bổ dưỡng cho cơ thể và dạ dày.”
“Còn có hủ tiếu xào thịt bò, wow, miếng thịt bò to thật đấy, tất cả đều là thăn bò được tẩm ướp vừa miệng trước, siêu mềm siêu thơm. Hưm ~ Thơm ngon đậm vị, mau tới ăn đi.”
Dịch Gia Di mở một hộp thức ăn ra và giới thiệu tên các món ăn, giọng điệu và biểu cảm kết hợp với mùi hương của thức ăn khiến các viên cảnh sát điên cuồng chảy nước miếng.
"Cô nói làm nước miếng của tôi sắp chảy ra rồi!" Lưu Gia Minh là người đầu tiên bước lên, di chuyển các bàn và ghép chúng lại thành một cái bàn lớn, sau đó kéo cái ghế của mình ra ngồi xuống, rồi lại là người đầu tiên lấy một ly trà sữa và uống ừng ực mấy ngụm, uống xong cậu lập tức cảm thán cực lố cùng với vẻ mặt mê say: "Gia Di, cô thật sự là vị cứu tinh của các anh em!"
"Là sir Phương mời đấy, tôi chỉ phụ trách giao hàng và phục vụ thôi." Dịch Gia Di tách đôi từng đôi đũa dùng một lần một cách đầy lưu loát, rồi mỉm cười nhẹ nhàng và đưa nó cho từng viên cảnh sát.
Khi Phương Trấn Nhạc nhận đũa, anh chạm nhẹ vào đầu ngón tay của nữ cảnh sát trẻ, chúng mềm mại và ấm áp đúng như anh tưởng tượng.
Thực sự là một cô gái ấm áp, có thể khiến người ta quên đi bao mỏi mệt tăm tối dồn dập trong công việc và được nếm trải vị ngọt tuyệt vời hiếm có trên thế gian này.
Dịch Gia Di thấy mọi người ai nấy cũng cắm cúi ăn cơm, nên cô cũng lặng lẽ tự kéo ghế và ngồi xuống như môt tên trộm, kéo lấy bát miến xào còn lại, sau đó gắp một cái chân gà, rồi vừa ăn vừa liếc trộm Phương Trấn Nhạc.