Bọn họ đã hỏi thăm những người cùng đơn vị với Trương Chiếu Hoà và nói chuyện với Trương Chiếu Hoà về đối tượng vượt quá giới hạn mờ ảo kia, nhưng chẳng có thu hoạch gì cả.
Đối tượng vượt quá giới hạn rõ ràng là gặp dịp thì chơi, có chút phong lưu, chân tình ngược lại chẳng có mấy. Hơn nữa khi người chết bị giết, Trương Chiếu Hoà và người thứ ba này đang ở nhà, có người bảo vệ của khu tập thể làm chứng cho sự vắng mặt, rất nhanh đã được loại bỏ tình nghi.
Vợ chồng người chết đều là người bình thường, không có kẻ thù, cũng không có bạn bè nào đặc biệt thân thiết. Người thân của bọn họ ở nông thôn, qua lại không nhiều.
Người chết là người có tính tình dịu dàng và nhu nhược, mấy năm nay cũng không xảy ra xung đột với bất kỳ ai.
Khi bọn họ điều tra tới đây, tất cả manh mối đều đã hết, chẳng hề liên quan gì tới nhau, không tìm được phương hướng.
Hàng lông mày của Phương Trấn Nhạc nhíu lại thật chặt, anh mới hai mươi tám tuổi, mi tâm đã có những nếp nhăn không thể mờ đi được.
Anh cũng không giống mấy người Lưu Gia Minh co quắp cả người làm cá ướp muối trên ghế, mà ngược lại không từ bỏ nhìn lên bảng trắng như muốn bắn thủng nó, nhìn chằm chằm từng chữ trên bảng.
Ai sẽ là kẻ muốn giết một người phụ nữ có thai?
Rồi vì sao muốn trộm trẻ sơ sinh đi?
Là vì muốn nhà họ Trương tuyệt hậu sao? Bọn họ có cần ngược dòng tìm hiểu những mối thù xưa cũ liên quan tới bậc cha chú của Trương Chiếu không?
Hoặc là có thể kiếm được lợi ích gì đó từ đứa trẻ?
Hành động tà giáo chẳng hạn?
Không, nếu như thế thì không thể nào chỉ có một đứa trẻ bị hại được?
Ánh mắt Phương Trấn Nhạc bỗng nhiên nhìn qua phía Gary, người đang nằm trên ghế dựa như bùn nhão: “Đi điều tra xem trong thành phố có vụ án nào liên quan tới trẻ sơ sinh bị mất tích mà chưa được phá trong vòng nửa năm nay không, cùng với ân oán của bậc cha chú của Trương Chiếu nữa.”
“Vâng.” Gary lập tức tuân lệnh.
Ánh mắt Phương Trấn Nhạc quay lại nhìn bảng, bỗng nhiên, anh chú ý tới mấy chữ [Vợ chồng nhà họ Hoàng, căn 302], bên ngoài những chữ này có vẽ vòng tròn đỏ siêu lớn rất đậm.
Anh nhướng mày, mới nãy khi anh ra ngoài hình như không có vòng tròn đỏ này?
Anh chăm chú nhìn nó một lát, hơi nghi ngờ rồi nhớ lại những tin tức có liên quan tới cặp vợ chồng nhà hàng xóm của nạn nhân, bọn họ có gì đặc biệt mà lại bị vẽ vòng chú ý tới như vậy?
Anh nhìn mấy giây, một vấn đề bỗng nhiên nhảy ra trong đầu anh: Ai sẽ là người cần một đứa trẻ?
Anh híp mắt lại, quay qua hỏi Lưu GIa Minh: “Đôi vợ chồng già của căn 302 có con không?”
“Có, con trai hơn hai mươi tuổi, đã có gia đình được ba bốn năm rồi.” Lưu Gia Minh nhớ lại, trả lời vô cùng chắc chắn.
Phương Trấn Nhạc nhíu mày, lại lần nữa trở nên trầm tư.
Mấy phút sau, anh bóp sống mũi, lại hỏi tiếp: “Con của bọn họ có con không?”
“…” Lưu Gia Minh không trả lời được.
“Lập tức đi điều tra đi.” Phương Trấn Nhạc đứng lên, sau khi ra lệnh, anh đi tới trước bảng trắng, đối mặt với cái vòng tròn đó, trước khi Lưu Gia Minh ra ngoài anh còn nói thêm: “Tiện thể điều tra xem, trong tòa nhà đó có nhà nào khác không có con cái hay không, hoặc là không mang thai được, không có khả năng có con.”
“Vâng, sếp.” Lưu Gia Minh nghe lệnh, chạy đi nhanh như gió.
Mười mấy phút sau, Phương Trấn Nhạc nhận điện thoại của Lưu Gia Minh gọi tới:
“Anh Nhạc, cặp vợ chồng căn 302 chỉ có một cậu con trai duy nhất, năm ngoái bị tai nạn xe cộ nên không thể có con. Hơn nửa năm nay bọn họ vẫn muốn nhận nuôi một đứa trẻ, nhưng sau khi anh ta bị tai nạn xe cộ thì trở nên nát rượu nên không được chấp thuận xin con nuôi.”
Phương Trấn Nhạc bỗng nhiên đứng dậy, nói với Lâm Vượng Cửu: “Đi xin lệnh khám xét.”
Vẻ mặt Lâm Vượng Cửu mờ mịt, Phương Trấn Nhạc đành phải nói tóm tắt lại một lần lý do không thể không khám xét vợ chồng nhà họ Hoàng.
Lưu Gia Minh ở đầu dây bên kia vẫn còn đang báo cáo:
“Anh Nhạc, đôi vợ chồng già kia nói nhà bọn họ ở bên cạnh hung trạch, ban đêm không thể ngủ ngon giấc nên muốn tới nhà con trai ở mấy ngày, bà già đã đi xuống lầu để tới trạm xe buýt rồi…”
“Ngăn lại!” Phương Trấn Nhạc nhanh chóng ra lệnh: “Chúng tôi đang tới, cậu giám sát hai ông bà già kia, đừng cho bọn họ có cơ hội xử lý đứa trẻ.”
Nói xong, Phương Trấn Nhạc bộp một tiếng, cúp điện thoại rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lâm Vượng Cửu chạy từ bên ngoài tới: “Sir Phương, lệnh khám xét đợi chuyển xuống đại khái còn cần…”
“Để Tam Phúc đi hối lệnh khám xét, chú đi với tôi.” Khi Phương Trấn Nhạc ra lệnh thì cũng đồng thời chạy ra ngoài được mấy mét.
Lâm Vượng Cửu vội vàng dặn dò Tam Phúc một tiếng, ba bước thành hai đuổi kịp Phương Trấn Nhạc, nhỏ giọng nói: “Tôi mang theo lệnh khám xét giả, chúng ta dùng cái này, lỡ như…”
Vì thuận tiện hành động, tổ bọn họ lặng lẽ cất giữ một ít đồ giả.
“Không sao, khi nào kết án làm báo cáo chúng ta có lệnh khám xét thật trình lên là được.” Sắc mặt Phương Trấn Nhạc rét lạnh, giọng nói trầm thấp, không cho phép bình luận.
Trước mạng sống con người, không cần để ý tới bất cứ thứ gì.
Lâm Vượng Cửu im lặng.
Xe cảnh sát đã bị những người khác lái đi, Phương Trấn Nhạc quả quyết đi thẳng tới xe Jeep của anh.
Lâm Vượng Cửu ngồi trên xe, trong chớp mắt khi cửa xe đóng lại, chiếc xe Jeep bắn đi giống như mũi tên rời khỏi dây cung. Lực đẩy mạnh mẽ tác động lên lưng khiến ông ấy cảm thấy cả người như bị đẩy mạnh về phía trước xe, cái tay khi nổ súng chẳng hề chút run rẩy chút nào giờ đây đang yên lặng nắm lấy dây an toàn trước ngực.
Nhỏ yếu, đáng thương và bất lực.
Lại lần nữa ngồi máy bay của “thầy Phương”, thật sự quá kích thích.
….
Khi chiếc xe Jeep của Phương Trấn Nhạc lái ra khỏi nhà để xe rồi mạnh mẽ chạy trên đường, bên trong phòng làm việc nhỏ trên tầng của đồn cảnh sát, Dịch Gia Di đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm chiếc xe đang gào thét trên đường, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng xe Jeep đâu, cô yên lặng nắm chặt nắm đấm ở trước ngực.
Cô cắn môi, mời toàn bộ Thần Phật trong và ngoài nước gọi một lần: “Nhất định phải bắt được hung thủ! Nhất định!”
Chị Nhân đang uống trà, vểnh tai lên nghe, loáng thoáng nghe Dịch Gia Di nói thầm:
“… Nếu có thể gọi Ultraman Tiga tới thì sao phải bận tâm nhiều việc thế. Không thì tiền tài của Batman, tìm một con nhện biến đổi gen tới cắn tôi một cái cũng được, nhìn thấy quang năng nhưng không thể nắm giữ, nóng ruột chết mất…”