Vài phút sau, cô thấy sir Phương không hề có định muốn đuổi mình đi thì lúc này cô mới cảm thấy cái mông mình đã ngồi vững vàng rồi, bắt đầu ăn uống vui vẻ.

Dịch Gia Di tưởng mình đã thuận lợi trà trộn vào tốp ăn tối của Tổ trọng án B một cách trót lọt mà không ai hay biết, nhưng cô lại không nhìn thấy ánh mắt của Phương Trấn Nhạc liếc đến khi cô cúi đầu xuống.

Sau khi mọi người ăn sạch hết đồ ăn thì gương mặt ai nấy cũng trở nên hồng hào như được chữa lành bởi đồ ăn ngon, mà đôi mắt cũng sáng hơn, lúc này Dịch Gia Di mới cầm túi cà chua từ dưới chân bàn lên rồi đặt lên bàn từng quả trước mặt mỗi viên cảnh sát: “Đây là của ba mẹ nạn nhân trọng vụ bắt cóc trẻ sơ sinh gửi tới, họ tự trồng và đựng trong túi lưới, rồi đặc biệt mang chúng tới đây từ Thiên Thủy Vi, họ nhờ tôi mang đến cho mọi người. Bọn họ nói các cảnh sát phải đi sớm về khuya để điều tra vụ án đã vất vả rồi, cảm ơn mọi người đã bắt được hung thủ.”

"Tôi đã rửa sạch hết rồi nên mọi người có thể ăn luôn."

Các cảnh sát nhìn những quả cà chua trước mặt, cảm xúc hơi phức tạp.

Phương Trấn Nhạc là người đầu tiên cầm cà chua lên và cúi đầu cắn một miếng lớn, cà chua rất mọng nước, chua ngọt vừa miệng, nó có thể chữa khỏi chứng đau đầu do thức đêm.

Lúc này các viên cảnh sát khác mới lần lượt cầm cà chua trước mặt mình lên rồi ăn nó như một loại trái cây, ăn cùng với thịt và bánh tart trứng, nó đánh tan cơn ngấy và vô cùng sảng khoái.

Nhét xong một quả cà chua vào bụng, lúc Phương Trấn Nhạc rút giấy lau miệng thì khóe mắt bất chợt lướt nhìn vòng tròn đỏ chót vẽ bên cạnh tên của hung thủ, thế là anh quay đầu nói với Lâm Vượng Cửu: "Chú Cửu, chú không hổ là một cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, chú đã nắm bắt được những điểm đáng ngờ của hung thủ trước tất cả chúng tôi."

Lâm Vượng Cửu đang chuyên tâm gặm chân gà, đột nhiên nghe thấy lời ca ngợi thì ngẩng đầu với vẻ nghi ngờ, ông ấy nuốt hết mọi thứ trong miệng xuống rồi mới cười khiêm tốn: "Không có không có."

Ngược lại, ông ấy lại cảm thấy khó hiểu và nhíu mày hỏi: "Sao tôi lại là người phát hiện ra hung thủ khả nghi trước tiên được chứ? Không phải cậu là người nhận ra con trai của hung thủ bị mất khả năng sinh sản do vụ tai nạn xe hơi và phát hiện động cơ giết người, nên mới ra lệnh bắt người sao?"

Phương Trấn Nhạc cau mày, đặt đũa xuống và chỉ vào vòng tròn đỏ trên bảng trắng: "Cái này không phải là chú vẽ sao?"

"!" Đôi mắt của Dịch Gia Di lập tức trợn tròn, bánh tart trứng đang nhai trong miệng cũng suýt nữa thì mắc nghẹn.

Đang ăn cơm ngon lành, sao đột nhiên lại điểm danh thế?

"Không, tôi còn tưởng là cậu vẽ đây này." Lâm Vượng Cửu nhìn vòng tròn đỏ đó và không khỏi bình luận: "Cậu nhìn xem, nét vẽ vừa dày vừa thô, trông rất đúng với tính cách của cậu mà."

“...” Phương Trấn Nhạc.

“...” Dịch Gia Di.

"Lúc tôi nhìn thấy vòng tròn này, tôi tưởng chú Cửu đã nhận ra điểm đáng ngờ của cặp vợ chồng nhà 302, vì vậy tôi mới suy nghĩ sâu hơn rằng giả sử hung thủ giết người là bọn họ, vậy thì động cơ giết người sẽ là gì... không phải chú sao?" Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm vào Lâm Vượng Cửu, đôi mắt hơi nheo lại như thể đang nói: Thú nhận đi, chú không qua khỏi mắt tôi đâu.

Lâm Vượng Cửu cười xòa và vội xua tay: "Loại chuyện tốt này, nếu thật sự là tôi làm, chả nhẽ tôi lại không nhận?"

Đôi mắt như radar của Phương Trấn Nhạc lại bắn về phía Lưu Gia Minh.

Lưu Gia Minh vội vàng lắc đầu: "Em vẫn luôn cho rằng chính chồng của nạn nhân là người giết cơ mà. Lúc đó em còn nghĩ rằng sir Phương thật sự là người tinh tường sáng suốt* khi có thể phát hiện được điểm bất thường của hai ông bà ở phòng 302 kia ngay lập tức cơ."

(*) Câu gốc 火眼金睛 (hỏa nhãn kim tinh): nhìn thấu mọi vật và có thể phân biệt được thật giả, tốt xấu chỉ bằng một ánh nhìn.

"Tôi tinh tường sáng suốt, nhưng tôi không vẽ cái vòng tròn đó." Phương Trấn Nhạc “hừ” một tiếng, rồi lại nhìn về phía Gary và Tam Phúc, hai người đều xua tay cùng lúc, biểu thị rằng mình không hề biết gì về cái vòng tròn đỏ vừa dày vừa thô kia.

Cuối cùng, rốt cuộc ánh mắt của Phương Trấn Nhạc cũng hướng về phía người cuối cùng trong phòng này, sau đó đối diện với đôi mắt vô tội và trong sáng.

À, đây không phải thành viên của Tổ trọng án B, cô chỉ là một cô gái trẻ ngọt ngào đến giúp đỡ lúc khó khăn thôi.

Thế là anh lại hướng ánh mắt lên trên bảng trắng, đó chỉ là một vòng tròn, không có chữ viết, nên không thể biết được là ai đã để lại.

Về phần bút dạ đỏ kia thì chắc chắn trên đó có dấu vân tay của tất cả bọn họ, có thể sẽ có dấu vân tay của dì lao công, cũng như chị Nhân - người cấp bút dạ cho từng phòng ban hoặc cũng có thể là Dịch Gia Di. ( truyện trên app T𝕪T )

Những người của đội khác lại không hiểu rõ tình hình của vụ án, vậy làm sao bọn họ lại vẽ một vòng tròn lên bảng trắng một cách vô duyên vô cớ như vậy, lại còn chỉ ra đúng thủ phạm chỉ bằng một nét bút?

Thế là ánh mắt của Phương Trấn Nhạc lại quét về phía cấp dưới của mình, mọi người lại phải ngước lên khỏi đồ ăn một lần nữa, rồi lắc đầu xua tay để chứng minh mình trong sạch.

"Vậy thì thật kỳ lạ..." Phương Trấn Nhạc gõ ngón tay trên bàn, gương mặt lại hiện ra vẻ đăm chiêu mà chỉ khi điều tra một vụ án mới có.

Vì vậy những người khác đã nhân lúc sir Phương đang phân tâm, lập tức nhét hết chân gà, bánh tart trứng và thịt bò viên cuối cùng vào trong miệng mình, vừa no bụng vừa sảng khoái khiến họ không khỏi ợ lên vì thỏa mãn.

Ánh mắt của Dịch Gia Di dừng lại trên gương mặt của Phương Trấn Nhạc, lông mi cũng theo ánh nhìn đó mà run rẩy.

Thấy anh cứ trầm ngâm suy nghĩ cùng vẻ mặt phiền não, điều này khiến tâm trạng của cô càng lúc càng hưng phấn.

Cô khẽ cụp mắt xuống và che đi ý cười trong ánh mắt. Sau đó cô lặng lẽ đưa tay ra rồi cũng cầm lấy một quả cà chua, nắm nó trong tay và cắn một miếng nhỏ rồi nhỏ nhấm nháp nước cà chua.

Thì ra cô cũng góp nhiều công lao trong việc phá vụ án này.

Cho nên cô cũng có thể ăn một quả cà chua to.

Nước của cà chua chui vào bụng, cô liếm môi một cái, rồi thầm trả lời Phương Trấn Nhạc trong lòng: Sir Phương, không cần phải khách sáo.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play