“Bà Hoàng đi ra ngoài à?” Bác bảo vệ đứng dậy, tựa người lên trên bàn nhỏ, thân thiện, ân cần hỏi thăm.

“Đúng vậy, nhà sát vách xảy ra chuyện như thế, hai người già chúng tôi cũng không có khẩu vị gì. Ra ngoài mua chút đồ ăn sẵn cho qua bữa là được.” Bà cụ than thở, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh giống như lo lắng bị ai đó theo dõi vậy.

“Hầy, căn nhà tốt như thế lần này có khi trở thành hung trạch* rồi.” Bác bảo vệ tiếc nuối thở dài.

*Hung trạch: nơi không ai muốn ở, không dám ở, có ảnh hưởng lớn tới sức khỏe, công việc hay tính mạng của chủ nhà.

Bà cụ không vui đứng đó thương cảm chung với bác ấy, gật đầu rồi vội vã rời đi.

Dịch Gia Di siết chặt nắm tay mới có thể nhịn được không lao ra tóm lấy đối phương.

Bây giờ cô không có chứng cứ, cũng không thể nói người ta cười vô cùng kỳ quái.

Chỉ cần bà cụ không bỗng nhiên đánh người qua đường thì không ai có thể nói muốn bắt người là bắt người được. Chỉ sợ cảnh sát vừa không bắt được bà ta, vừa đánh động hung thủ, khiến tên đó chó cùng rứt giậu, giết đứa nhỏ rồi bỏ trốn thì nguy mất.

Dịch Gia Di nghiến răng, nhìn thấy bà cụ đi rồi mới làm bộ tò mò hỏi chuyện bác bảo vệ:

“Đây là hàng xóm của nạn nhân vụ bắt cóc trẻ sơ sinh sao? Thật tội nghiệp, ở sát vách căn hung trạch, bọn họ đang làm nghề gì thế? Nếu có tiền thì chi bằng bán nhà dọn đi chỗ khác.”

Bác bảo vệ rất thích tám chuyện, nhanh chóng mắc câu:

“Đúng vậy, bà ấy ở căn 302, trước kia hình như có mở một cửa hàng vật liệu xây dựng, sau này con cái trưởng thành rồi, lại hiếu thảo, bọn họ cứ vậy thảnh thơi dưỡng già ở đây thôi.

“Nhưng bọn họ cũng đáng thương lắm! Mấy năm trước lão Hoàng bị bệnh nặng, tới giờ vẫn còn chưa khỏe lại, nghe nói cũng chỉ có thể sống ba, năm năm nữa.”

“Năm ngoái con ông ta bị tai nạn xe cộ, bây giờ hàng xóm lại bị đột tử, mặc dù nhà ông ấy không phải hung trạch nhưng cũng bị giảm giá nặng. Mấy ngày nay, mọi người ở tầng trên, tầng dưới căn đó đều bảo, nửa đêm bọn họ thường nghe thấy tiếng phụ nữ khóc tìm con, thế thì nhà bọn họ lại càng rớt giá, đúng là số con rệp mà.”

Dịch Gia Di âm thầm nhớ kỹ những thông tin này, cô hàn huyên thêm vài câu với bác ấy rồi đứng ngồi không yên, phân loại đống rác thực phẩm xong thì vờ như có việc gấp phải đi.

Bỗng nhiên bác ấy thở dài nói: “Nghe nói con trai cả của lão Hoàng sau khi bị tai nạn xe cộ đã không còn có thể sinh con nữa. Ông ấy thảm thật đấy, tới chết cũng không thể hưởng phúc có con cháu quấn quanh rồi.”

Bác ấy chân thành nói với Dịch Gia Di: “Cháu còn trẻ tuổi, nhanh nhanh tìm một người đàn ông tốt rồi gả đi thôi. Nhân lúc cơ thể còn khỏe mạnh sinh con dưỡng cái, gia đình đông người náo nhiệt mới là điều hạnh phúc. Bác khuyên thật lòng, cháu đừng lãng phí thời gian trên người kẻ thối nát, tìm người hiền lành lương thiện mới tốt.”

Dịch Gia Di đứng trước cửa, miệng hơi hé ra, câu nói của bác ấy không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô: Con trai không sinh con được nữa, con trai không sinh con được nữa…

Quả nhiên, chân tướng sự việc được giấu trong quần chúng nhân dân.

Dịch Gia Di liếc nhìn bác bảo vệ, nghiêm túc lớn tiếng nói một tiếng cảm ơn rồi nhanh chân chạy đi.

Cô lấy xe đạp rồi nhanh chóng đạp đi. Sau khi về tới đồn cảnh sát, cô lo lắng suy nghĩ làm sao để khéo léo báo lại chuyện này cho cảnh sát điều tra tổ B nhưng đồng thời không để người khác nghi ngờ.

Cô chạy lên chạy xuống, rốt cuộc vào lúc hai giờ chiều, khi đi ngang qua phòng họp của tổ B, cô thò đầu vào trong nhìn, tìm ra cơ hội.

Sếp Phương của bọn họ không có ở đây, chỉ có chú Cửu tranh thủ nằm trên bàn ngủ bù, tiếng ngáy vang như sấm vang.

Cô nín thở, nhìn qua tấm bảng trắng dựng đứng cực lớn trong phòng làm việc, giữa những dòng chữ viết các tin tức đã được đúc kết lẫn lộn, có dòng chữ [Vợ chồng nhà họ Hoàng, căn 302]

Mặc dù đôi vợ chồng này chưa hẳn được liệt vào diện tình nghi, nhưng rõ ràng sir Phương đã thẩm tra đôi vợ chồng này, cũng xem bọn họ như manh mối quan trọng cần phải chú ý.

Tim Dịch Gia Di đập rộn ràng, tai nóng miệng khô, cô căng thẳng nhìn đông rồi lại nhìn tây, thấy trong hành lang không có ai thì sải bước đi vào trong văn phòng.

Cô cầm lấy bút lông đỏ trong khe rãnh ở một bên của bảng trắng, nhanh chóng vẽ một vòng tròn lớn quanh chữ [Vợ chồng nhà họ Hoàng, căn 302], cô không dám nhìn nhiều, bỏ bút xuống rồi xoay người bỏ chạy.

Tiếng ngáy của chú Cửu sau lưng nhỏ dần, Dịch Gia Di chỉ nghe thấy tiếng tim đập như trống đánh của mình, cả màng nhĩ như muốn nổ tung. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau khi chạy xuống cầu thang, tâm trạng căng thẳng của cô mới hơi dịu lại, cô cố gắng hít sâu để điều tiết cảm xúc, bỗng nhiên nghe thấy một loạt âm thanh lẹt xẹt đi từ trên xuống.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phương Trấn Nhạc vội vàng dẫn cả đội đi xuống, Lưu Gia Minh thậm chí còn không có tâm trạng nói một hai câu với Tiểu Gia Di.

Trong chớp mắt khi bọn họ đi sát qua bên người Dịch Gia Di, cô quay qua nhìn thang máy, nhìn bóng lưng của sir Phương, yên lặng cầu nguyện.

Lưu Gia Minh quay về văn phòng, thấy sắc mặt Phương Trấn Nhạc không tốt lắm thì nhanh chóng chọc chọc Lâm Vượng Cửu đang ngủ say.

Chú Cửu bị quấy rầy, quệt nước bọt trên miệng, mờ mịt nhìn quanh, cánh tay để lên bàn, cố gắng tỉnh dậy.

Ông ấy thấy Phương Trấn Nhạc kéo ghế ngồi trước bảng trắng trầm tư thì nháy mắt ra dấu với Lưu Gia Minh, sau đó lặng lẽ chạy ra khỏi văn phòng, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Khóe mắt Phương Trấn Nhạc liếc nhìn Lâm Vượng Cửu đang chuồn đi, cũng không nói câu nào.

Bọn họ hy vọng đứa nhỏ còn sống, muốn giành giật từng giây với thần chết để cứu người, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi.

Anh xoa bóp mi tâm, nhịn lại không thở dài, bất kể thế nào, anh là trung sĩ của đội, không thể thể hiện ra bản thân sa sút tinh thần hay cảm thấy bất lực được.

Chồng của người chết – Trương Chiếu Hoà đã thề son sắt rằng người chết không tuân thủ đạo làm vợ, nói kẻ giết người nhất định là người tình của người chết.

Nhưng lúc thăm viếng, những người thường xuyên tiếp xúc với người chết như hàng xóm, bác bảo vệ, ông chủ bán hàng ở chợ thực phẩm, Trung tâm sức khỏe cộng đồng, v.v… Đều không có manh mối nào cho thấy bên cạnh người chết có người đàn ông khả nghi nào.

Ngược lại, toàn bộ những người này đều chỉ trích chồng người chết nghi thần nghi quỷ, không những tính tình thay đổi thất thường mà còn thường xuyên nghi ngờ vợ, là tên cặn bã thiếu văn hóa.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play