"Được chứ, lúc nào cũng hoan nghênh anh Gia Minh tới ủng hộ." Dịch Gia Di ngoài miệng đáp lời cậu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào chồng nạn nhân, không khỏi lẩm bẩm: "Tên cặn bã."
"Sao bây giờ mấy tên cặn bã cứ nhan nhản ra ấy nhỉ, không biết có phải do phong thuỷ toà nhà kia sai chỗ nào hay không nữa." Lưu Gia Minh nói tiếp: "Sáng nay tôi với Gary qua đó điều tra, đang ngồi uống sữa đậu nành bên ngoài tiểu khu thì bà chủ bắt chuyện với bọn tôi, nói là bên đó, haiz, cô xem có trùng hợp không, trong tòa nhà xảy ra vụ án đấy, ở đấy có tên cặn bã một chân đạp 6 thuyền."
"?" Cuối cùng Dịch Gia Di cũng nhìn sang chỗ khác,, quay đầu nhìn về phía Lưu Gia Minh, có linh cảm không ổn lắm.
"Sáu chiếc thuyền lận, cừ thật, cừ thật, chậc chậc." Lưu Gia Minh giơ lên sáu ngón tay, chép miệng tấm tắc: "Hồi sáng bạn gái thật của tên cặn bã đấy chạy tới bắt gian, vừa uống sữa đậu vừa khóc, trông tội nghiệp lắm."
"…" Dịch Gia Di, có lẽ nào…
"Há? Nghe nói cô bạn gái kia cũng đeo dây buộc tóc màu vàng kem, mặc áo polo sọc ngang đấy." Lưu Gia Minh nhướng mày, vô tư cười cười chỉ vào sợi dây buộc tóc nơ bướm cũ sau đầu Dịch Gia Di.
"…" Dịch Gia Di không nói năng gì, đang định cười xuề xoà bảo ‘Tin đồn! Chỉ là tin đồn thôi! Dây buộc tóc màu vàng kem vô tội!’ thì bất chợt nghe thấy tiếng ồn từ chồng của nạn nhân xuyên qua hành lang:
"Biết thế ngay từ đầu đã không cưới đàn bà ở Thiên Thuỷ Vi rồi, bên đó phong thuỷ không tốt, thường xuyên xảy ra chuyện xấu, tôi đúng là bị mù mới…"
Dịch Gia Di bước đến trước cửa đồn cảnh sát, trông thấy cha mẹ nạn nhân đang ngồi trên ghế nhựa bên cạnh hành lang, khi chồng nạn nhân đi ngang qua bọn họ tiếng mắng chửi của anh ta càng lúc càng lớn.
Đôi vợ chồng già mặc cho gã chửi bới, không hé răng nửa lời. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Bà cụ lén gạt nước mắt, ông cụ siết chặt hai nắm tay, cơ thể khẽ run rẩy, cúi thấp đầu, huyệt thái dương phồng lên lộ ra dưới mép tóc, gò má đỏ bừng đã căng đến mức tím tái.
Phương Trấn Nhạc đi ra từ phòng thẩm vấn, hung dữ trợn mắt nhìn chồng nạn nhân, nói với Gary: "Đưa vào phòng thẩm vấn."
Chồng nạn nhân bị sir Phương lườm, không dám hó hé nữa, bị Gary túm một cánh tay, mới lôi đi được hai bước tự dưng anh ta lại gào khóc.
"Anh ta khóc gì vậy?" Dịch Gia Di vốn đang tức tối, tự dưng nghe thấy người kia gào khóc bi thương, lại hơi đắn đo không biết nên lấy cảm xúc gì ra ứng đối.
"Ai biết, chắc là vẫn còn có chút lương tâm." Lưu Gia Minh nhún vai với Gia Di, cũng đi về phía phòng thẩm vấn, chỉ để lại một câu: "Biết đâu anh ta hối hận vì đã giết người. Cũng có thể là cuối cùng cũng nhớ ra mình là con người, nhớ đến thi thể của vợ, rơi hai giọt nước mắt cá sấu."
Dịch Gia Di dõi mắt nhìn ông cụ dùng hết sức mình gồng chặt nắm đấm, mím chặt môi.
Mấy giây sau, cô đội mũ che nắng, nhanh chân đi ra khỏi đồn cảnh sát, đạp xe đạp đến tiểu khu nơi xảy ra vụ án để tiếp tục theo dõi.
Lần này cô mua hai cốc coca đá, một cái hamburger và một phần gà rán rồi đi vào tòa nhà.
Cô dùng coca hối lộ bác bảo vệ tòa nhà, lấy lý do ‘tìm chỗ tránh nắng để đợi bạn’ rồi ngồi xuống chiếc ghế gấp kế bên bác bảo vệ, vừa ăn hamburger vừa đợi.
Bác bảo vệ sợ lạnh, chỉ dám hớp từng ngụm nhỏ, chậm rãi xé gà rán, lén lút quan sát đánh giá Dịch Gia Di một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi:
"Cô gái này, có phải bạn trai cháu ở trong tòa nhà này không?"
"Dạ? Không phải đâu ạ…" Dịch Gia Di nhướng mày, chuyện gì thế này?
"Đừng gạt bác nữa, muối bác ăn còn nhiều hơn cơm cháu từng ăn đấy. Con bé mà mọi người nói là đi theo dõi bạn trai ngoại tình, chuẩn bị bắt gian chính là cháu đúng không?"
"…" Dịch Gia Di.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nổi tiếng ở khu này bằng cách này đấy.
Nếu ngày mai lại đến theo dõi, có phải cô nên cải trang một chút không…
"Nghe bác một câu, đàn ông đầy ra đấy mà, việc gì phải vì một tên cặn bã mà tốn bao nhiêu công sức như thế. Xung quanh cháu không có cậu chàng nào phù hợp thì để bác giới thiệu cho, em vợ của con trai bác được phết đấy, tốt nghiệp đại học rồi, trông cũng khá khí khái, đẹp trai lắm, cháu xem, cân nhắc thử đi…" Có lẽ bác bảo vệ cả ngày chỉ ngồi gác cửa thấy rất nhàm chán, gặp được một người trẻ ‘có chuyện cũ’ như Dịch Gia Di là càng nói càng hăng, đầy hào hứng muốn mai mối cho cô.
Dịch Gia Di nghe mà đầu óc mù mịt, đang nghĩ xem nên cố gắng giải thích rõ ràng hay không nên phí lời đấu khẩu mà cứ vậy đồng ý luôn cho rồi thì góc thang máy bỗng vang lên một tiếng ting.
Cô quay đầu nhìn, do đã thất vọng quá nhiều lần nên tư thế rất thản nhiên, thậm chí trong lòng còn không có lấy một tia hy vọng.
Nhưng sau khi nhìn rõ diện mạo của người đó, đồng tử cô đột ngột co lại, cơ bắp khắp người đều căng cứng, da đầu nổ tung, suýt nữa thì bật dậy khỏi ghế gấp.
Là bà ta!
Khi án mạng xảy ra, là bà ta đã khống chế nạn nhân!