Sáng hôm sau Dịch Gia Di thức dậy từ sớm, ăn bữa sáng đơn giản với anh trai xong đạp xe rời đi.

Cầm tấm bản đồ nhỏ trong tay, cô vừa đạp xe vừa xem bản chỉ đường, đi thẳng đến hiện trường vụ án giết mẹ bắt con.

Chồng nạn nhân làm kế toán cho một xí nghiệp nhỏ, nghe đâu còn là nhân viên cấp cao, thu nhập không tệ, gia cảnh cũng khá tốt.

Dịch Gia Di đi dạo một vòng bên ngoài tiểu khu, cuối cùng cũng tìm được một góc có thể nhìn thấy nhà của nạn nhân, tình cờ có một quầy bán sữa đậu nành và bánh bao chiên bên cạnh, cô gọi một ly sữa đậu nành, một cái bánh bao chiên rồi ngồi xuống bắt đầu yên lặng theo dõi.

Mỗi khi trên tầng đó có một người ra vào cô lại lập tức trợn tròn mắt ra sức nhận diện.

Trợn đến mức mắt đỏ cả lên cũng không phát hiện được gì.

Ly sữa đã uống hết, cô không thể không gọi thêm ly nữa.

Chủ quầy là một người phụ nữ trung niên khá đầy đặn, từ lâu bà ấy đã chú ý tới điểm kỳ lạ của Dịch Gia Di, khi bưng ly sữa đậu nành ra bà ấy không nhịn được nhìn theo tầm mắt Dịch Gia Di, sau đó hạ giọng, thần bí hỏi:

"Bạn trai ngoại tình… Cô đến bắt gian à?"

"…" Dịch Gia Di.

Uống xong ly sữa đậu nành thứ ba, trong bụng toàn là nước cũng chẳng thấy hung thủ đến hay đi, đúng là khiến người ta nghi ngờ phán đoán ‘hung thủ là hàng xóm của nạn nhân’ có đáng tin cậy hay không.

Dịch Gia Di nhìn đồng hồ, đến giờ đi làm rồi.

Lúc cô tràn trề thất vọng ra tính tiền, bà chủ cũng nhìn xuống đồng hồ, vừa thối tiền vừa nhiệt tình nói: "Cô tả lại đặc điểm của bạn trai cô cho tôi đi, trang phục hay gì đó cũng được, đến mười giờ tôi mới dọn quán, vẫn có thể giúp cô để mắt thêm mấy tiếng nữa."

Dịch Gia Di kiểu: 囧, cảm ơn một tiếng rồi vội vàng đạp xe rời đi.

Bà chủ nhìn theo bóng lưng Dịch Gia Di, thở dài: Cô gái xinh đẹp như vậy muốn tìm người thế nào mà không có. Đã bị một thằng cặn bã lừa dối rồi việc gì phải phí công theo dõi nữa, chi bằng đổi người khác đi. Chậc, bọn trẻ thời nay thiệt tình, sống còn chẳng khí khái bằng mình.

Trong mấy tiếng tiếp theo hễ người nào ghé quầy uống sữa đậu nành ăn bánh bao chiên là bà chủ lại kể cho họ nghe chuyện một cô gái trẻ xinh đẹp đi bắt gian không thành đành phải khóc rưng rức rời đi.

Tiện thể còn chêm thêm hai câu kể chuyện hồi xưa nữa: "Cậu này, đừng thấy tôi bây giờ tròn trịa mà tưởng nhé, năm đó tôi cũng là người đẹp nổi tiếng trên phố đấy, trai đẹp theo đuổi tôi xếp hàng dài…"

Sau khi hoàn thành công việc chị Nhân giao trong buổi sáng, Dịch Gia Di vào phòng hồ sơ cất hai hộp tài liệu đã chỉnh lý và đăng tải lên mạng nội bộ.

Quay trở lại văn phòng, nhân lúc chị Nhân không ở đây cô vùi đầu đọc 6 vụ án, không ngừng viết lách chăm chỉ học tập, chăm chỉ ghi chép.

Chị Nhân tìm người đến rửa máy lọc nước, lúc về còn tiện đường mang theo một vài tin tức liên quan đến vụ án bắt cóc trẻ em làm Tổ trọng án B ăn không ngon ngủ không yên:

"Báo chí đăng bài rồi, còn đặt cho vụ án một cái tên nghe rợn cả người, là ‘vụ án mổ bụng móc con’, mấy tờ báo lá cải còn viết chắc nịch rằng hung thủ là quỷ ăn thịt trẻ em, chuyên bắt trẻ sơ sinh hoặc trẻ chưa đủ tuổi để ăn. Cháu gái chị đang mang thai tháng thứ tám, sợ đến mức không dám ra khỏi cửa."

"Nghe nói cha mẹ nạn nhân đều là người trong làng, nuôi lớn 6 đứa con bằng nghề may đế giày. Nạn nhân là con út, mặt mũi thanh tú, được gả vào nhà tốt nhất. Thi thoảng lại mua cho cha mẹ hai bộ đồ mới, cho gà cho cá này nọ, cũng khá hiếu thảo. Mặc dù không có việc làm, nhưng ở nhà chồng là bà chủ lo liệu việc nhà, vốn dĩ rất hạnh phúc."

"Thế nhưng ông chồng của nạn nhân có vẻ không phải người tốt đẹp gì, nghe đồng nghiệp anh ta nói anh ta nuôi gái bên ngoài, cứ tan làm là lại ra ngoài chơi bời. Đã thế suốt ngày nghi ngờ vợ có người tình, lúc cãi nhau còn gào lên bảo cái thai trong bụng vợ không phải của mình. Đúng là chẳng nên người, mang thai vất vả cực nhọc thì chớ còn bị chồng nghi kị, nghe hàng xóm kể cô ấy cứ khóc suốt ngày."

"Cha mẹ nạn nhân cũng chẳng hay biết gì, lần nào về nhà con gái cũng nói chồng đối xử với mình rất tốt, sợ cha mẹ lo lắng, haiz, cô gái ngoan như thế…"

Khi gần đến buổi trưa Dịch Gia Di chạy đi thay đồng phục, chuẩn bị tranh thủ giờ nghỉ trưa đến hiện trường vụ án tiếp tục theo dõi.

Ai ngờ vừa mới xuống lầu lại bắt gặp đám người Lưu Gia Minh đưa chồng của nạn nhân đi thẩm vấn.

Người đàn ông có mái tóc ngắn, trên tóc còn vuốt keo, đeo kính gọng vàng, vừa đi vừa giả ngây giả dại nói:

"Không biết con đàn bà kia đụng chạm với ai bên ngoài, có khi là người tình tìm đến tận cửa, đứa bé là của người khác, bị người đó bắt đi thôi."

Gary đi đằng sau chồng nạn nhân, lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Lưu Gia Minh nhìn thấy Dịch Gia Di, bèn lách mình phi đến: "Gia Di, tay nghề của anh trai cô làm tôi cứ nhớ mãi không quên, hôm nào tôi lại sang ăn nhé."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play