Mấy cậu cảnh sát dùng tốc độ như lũ quét để bày tỏ lòng tán dương tài nấu nướng của Dịch Gia Đống bằng hành động thực tế.

Ông chủ Dịch nghe nói buổi tối mọi người phải tăng ca, bèn tự tay pha cà phê cho bọn họ.

Lưu Gia Minh cảm ơn lia lịa, còn buông đũa chạy ra chạy vào giúp ông chủ Dịch bưng cà phê, chỉ chốc lát sau đã “anh Đống ơi anh Đống à”.

Dịch Gia Đống cười cười, tỏ ý mong mọi người giúp đỡ em gái mình nhiều hơn, câu trước bảo Dịch Gia Di mới vào đồn cảnh sát chẳng biết gì cả, mong mọi người chỉ bảo con bé nhiều hơn, câu sau lại Dịch Gia Di còn trẻ không có kinh nghiệm xã hội, mong mọi người dìu dắt khoan dung.

"Thanh niên mà, làm việc văn phòng hành chính ở đồn thoải mái phết đấy chứ, những thứ cần học cũng không khó. Đợi qua mấy năm nữa tìm chàng trai nào ổn ổn rồi kết hôn, cậu không cần lo đâu." Nói đoạn, chú Cửu xỉa răng rồi lại cười tiếp lời:

"Gia Di có ngoại hình xinh xắn, lương bổng cũng cao, nhất định sẽ cưới được người tốt."

"Đúng thế, bọn em dạy cô ấy những gì chứ? Xông pha chiến trường đi bắt kẻ xấu à? Anh nhìn cô ấy đi, yểu điệu vậy mà, ha ha. Anh Đống cứ yên tâm đi, ở trong đồn cảnh sát mưa không đến mặt nắng không đến đầu, khoẻ lắm." Lưu Gia Minh ăn uống no nê xong duỗi cánh tay dài lấy một tờ khăn giấy, cẩn thận tỉ mỉ lau ngón tay.

Phương Trấn Nhạc uống một ngụm hết hơn nửa ly cà phê, thở dài thườn thượt, tầm mắt bỗng nhìn sang phía Dịch Gia Di, nghĩ nghĩ một lúc, cũng biết điều đáp lời Dịch Gia Đống:

"Người mới vào đồn không lâu đã lập công lớn như em gái cậu, cả cái đồn cảnh sát cũng không được mấy người.”

"Dịch Gia Di làm việc rất nghiêm túc, rất có chí tiến thủ. Con mắt tinh tường, lòng có tâm tư, như vậy đã rất hiếm thấy rồi.”

"Hơn nữa…"

Dịch Gia Di vốn đang uể oải trên ghế do ăn no buồn ngủ, nghe Phương Trấn Nhạc nói xong bỗng vô thức ngồi thẳng người dậy.

Sau khi xuyên tới nơi này cô luôn cố gắng thích nghi, cố gắng học tập, cố gắng thay đổi.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên có người bình phẩm cô trước mặt cô nghiêm túc như vậy.

Cô mở to mắt, hơi căng thẳng nhìn Phương Trấn Nhạc

Như sợ đối phương phát hiện ra thiếu sót to lớn nào đó mà cô luôn cố gắng che giấu, phải cẩn thận dè dặt từng chút một, thậm chí còn quên cả hít thở.

Phương Trấn Nhạc chẳng qua chỉ nói mấy câu khách sáo vì Dịch Gia Đống mong mọi người giúp đỡ em gái thôi.

Mấy người này một già một trẻ cứ tự cho mình hay ho, còn ra cái vẻ trưởng bối với hậu bối, nói gì mà ‘dễ lấy chồng’, ‘ngoại hình đẹp’ các kiểu, đúng là mất mặt, những lời của anh mới nêu ra ưu điểm của cô cảnh sát trẻ này một cách hẳn hoi.

Với anh mà nói thì đây chỉ là lời khách sáo bình thường, nhưng đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Dịch Gia Di trái lại lại khiến anh thấy hơi áp lực. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Thế nên câu chữ trong miệng anh phải nghiền ngẫm thật kỹ, rồi mới nói thành lời:

"Ngoài mềm trong cứng, có chính kiến riêng, có thể xử lý ổn thoả những chuyện phải làm."

Dịch Gia Di nghe thấy giọng anh vang lên mới hít vào một hơi.

Cô siết chặt đôi đũa, nhìn cảnh sát Phương được đồ ăn ngon chữa lành lại lộ ra chút biếng nhác trước mặt, bỗng cô thấy như được cổ vũ.

Cho dù bản chất có thực sự yếu đuối mong manh đi chăng nữa, dưới những lời khen ngợi thế này cũng không tránh khỏi phải kiên cường lên.

Phương Trấn Nhạc liếc nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy định đi thanh toán.

Vẫn chưa tìm được đứa trẻ bị bắt cóc, hiện giờ chưa biết sống chết ra sao. Nạn nhân lẫn người nhà còn đang ôm đau thương chờ đợi chân tướng, hung thủ còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, thời gian cho bọn họ ăn uống nghỉ ngơi không nhiều, phải tranh thủ từng giây từng phút quay về tăng ca.

Dịch Gia Đống hào phóng xua tay: "Không cần trả không cần trả đâu, tôi mời mọi người một bữa."

Phương Trấn Nhạc cười cảm ơn, nhưng vẫn lấy ra vài tệ, vo tròn lại ném về phía sau.

Bạn nhỏ Dịch Gia Tuấn mới vừa làm xong bài tập đang duỗi tay duỗi chân sau quầy ngước mắt lên thấy vậy, bèn theo bản năng vươn tay bắt lấy, tờ tiền nằm gọn trong bàn tay, cậu ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với nụ cười uy nghiêm nhưng không mất đi nét dịu dàng chỉ hiện lên trong thoáng chốc của Phương Trấn Nhạc.

Dịch Gia Đống quay lại lấy tiền khỏi tay Gia Tuấn rồi mới tiễn khách, ba người Phương Trấn Nhạc đã lên xe rời đi.

"Cái cậu này…" Dịch Gia Đống dở khóc dở cười nhìn theo đuôi chiếc xe Jeep kia.

"Cảnh sát Phương muốn giữ thể diện mà, sẽ không chiếm hời của chúng ta đâu." Dịch Gia Di xoay người giải thích với anh trai rồi mỉm cười  khích lệ: "Mì vằn thắn anh nấu ngon lắm!"

Ngay sau khi bước vào cửa chắc chắn cảnh sát Phương đã quan sát và phân tích mọi thứ bên trong cửa tiệm rồi, không chừng đôi giày cũ của Gia Như lẫn cổ tay áo sờn ráp của Gia Tuấn cũng cung cấp cho anh những thông tin quan trọng.

Cô đã sớm đoán được anh trai sẽ mở lời mời cơm, cũng đoán được sir Phương nhất định sẽ không nhận.

"Cảnh sát Phương trông cũng không tệ, vẫn còn độc thân à?" Bỗng nhiên Dịch Gia Đống ngoảnh đầu lại hỏi cô đầy ẩn ý.

"Nghe nói anh ấy coi đồn cảnh sát như nhà, không lãng mạn cũng không dịu dàng, lúc phá án thì rất dữ tợn.”

"Có người theo đuổi anh ấy cũng không thèm đếm xỉa tới, còn chẳng bao giờ nhớ nổi tên của các đồng nghiệp nữ trong đồn.”

"Bình thường không phải tiếp xúc với người chết thì cũng là sát nhân, ai cũng bảo đầu óc anh ấy không có chỗ cho phụ nữ.”

"Chị Nhân còn kể mấy năm trước lúc cảnh sát Phương mới vào đồn anh là người tình lý tưởng số một trong lòng các đồng nghiệp nữ. Ba bốn năm sau người ta né còn không kịp."

Dịch Gia Di chắp nối những tin đồn mình nghe được về sir Phương lại rồi kể hết ra, sau đó Gia Đống chưa kịp nói gì cô đã quay đi dọn bàn.

Chị Nhân còn một câu nữa, nguyên văn là: Cái cậu trung sĩ Phương Trấn Nhạc bên tổ B đó muốn độc thân cả đời cơ, mãi mãi cũng không cảm nhận được chỗ tốt của phụ nữ.

Dịch Gia Đống vẫn luôn nóng lòng muốn tâm sự với em gái, Dịch Gia Di tối nay lại nhanh nhẹn khác thường, dọn bàn lau chén quét nhà xếp ghế, lăng xăng phụ đóng quán, thậm chí còn nhất quyết đòi giúp anh ấy kéo cửa cuốn xuống.

Nhớ lại Phương Trấn Nhạc nói cô ngoài mềm trong cứng, chậc chậc, chỉ trong chớp nhoáng thế này, phải là ngoài cứng trong cũng cứng.

Lời khen của cảnh sát Phương đúng là có sức thấm thật.

Về đến nhà Dịch Gia Di không xem phim cùng anh trai mà chui vào phòng làm việc, chen chúc nhau trên cái bàn học với em gái Dịch Gia Như.

Cô mở tờ giấy trước mặt ra, nghĩ đến lời Phương Trấn Nhạc nói ‘cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn” là cô lập tức cảm thấy năng lượng tràn trề, cô vùi đầu vào tờ giấy, ghi chép lại những chi tiết của hình ảnh xuất hiện trong dòng kí ức sau khi xem xét thi thể hôm nay.

Mục đích là để tìm ra chút manh mối hữu dụng trong đó, dùng nó phán đoán thân phận của hai người kia.

[Hai người]

[Một nam một nữ]

[Đã cao tuổi]

[Nạn nhân cầu cứu bọn họ, không có dấu vết cạy khoá, là người quen gây án…]

Cô cảnh sát trẻ nhíu mày, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của em gái, đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

Nửa tiếng sau, cô đột nhiên ngẩng đầu, tay trái vỗ mạnh lên bàn một cái, tay phải viết xuống hai chữ như muốn đâm thủng tờ giấy:

[Chìa khoá]

Bên hông hung thủ treo một chiếc chìa khóa, giống với chiếc chìa khoá nạn nhân móc cạnh cửa, đều là dạng vỏ đuôi vuông màu quýt vô cùng chói mắt!

Kết hợp với tin tức ‘cảnh sát đã bố trí canh gác, nhưng vẫn không tìm thấy đối tượng khả nghi’, vậy có thể suy đoán là hàng xóm gây án chứ?

Dù sao nếu những người sống ở đây ra ra vào vào liên tục thì rất dễ để tỏ ra không đáng ngờ mà?

Dịch Gia Di siết chặt nắm đấm, không nhận ra vẻ hung tợn của mình dọa em gái sợ chết khiếp, sau một hồi rũ mắt suy tư, cô đã có kế hoạch của mình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play