Dịch Gia Như trốn phía sau quầy tính tiền giả vờ như đang tính toán sổ sách nhưng thật ra đang lén nhìn sang bên này, khi thấy nét mặt của chị cả mình khi nhìn cảnh sát Phương thì không kiềm được cúi đầu nói với em trai đang ngồi làm toán bên chiếc bàn nhỏ dưới quầy tính tiền:
“Chị cả nhìn cảnh sát Phương đến nỗi nước dãi sắp chảy cả ra ngoài rồi kìa. Đồ mê trai.”
“…” Gia Tuấn cúi đầu làm bài tập.
“Chị vẫn thích người phóng khoáng đẹp trai kia, anh ấy trông thú vị kia hơn.”
“…” Gia Tuấn vẫn làm bài tập.
“Không biết trong đồn cảnh sát có còn ai đẹp trai hơn vậy không nhỉ, là người mà vừa phong lưu vừa có nghĩa khí, bước đi thôi cũng đầy khí chất như anh Tiểu Mã vậy.”
“…” Gia Tuấn vẫn tiếp tục làm bài tập.
“Nhưng nếu nhìn kỹ lại thì đúng là sir Phương đẹp trai thật, thì ra chị cả là một người chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đúng là nông cạn.”
“Em cũng thích điểm này của cảnh sát Phương.” Gia Tuấn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhấn chiếc bút chì bấm của mình xuống, chỉ vứt lại một câu rồi tiếp tục làm bài.
“Phương…” Bỗng Gia Như nhận ra có gì không đúng lắm, cô ấy nhìn em trai mình với một ánh mắt rất kỳ lạ, chuyện gì đang diễn ra vậy? Thằng bé là con trai, sao lại “thích cảnh sát Phương ở điểm này” cơ chứ: “?”
Dịch Gia Như vừa định nhéo tai em trai mình lên hỏi cho rõ câu nói đó có ý gì thì Phương Trấn Nhạc đang ngồi trong tiệm bỗng nhìn sang bên quầy tính tiền, cho dù có thể chỉ là một cái liếc mắt vô tình nhưng ánh mắt ấy đã được rèn luyện bao lâu nay nên đôi mắt sớm đã sắc lẹm như một con dao, vừa nhìn sang đã dọa Dịch Gia Như phải rụt đầu lại ngay, quên sạch chuyện phải tra khảo em trai mình.
Đợi khi Phương Trấn Nhạc nhìn đi nơi khác thì cô ấy chạy vào nhà bếp để giúp anh cả mình một tay, không dám nhìn trộm nữa.
Bên này Lưu Gia Minh vẫn còn băn khoăn về lời của Phương Trấn Nhạc, nhíu mày nói tiếp:
“Bác bảo vệ rất chắc chắn chồng nạn nhân về nhà một mình mà.”
“Nơi đó có nhiều người ở như thế, liên tục ra ra vào vào. Bác bảo vệ già rồi nên hoa mắt, ngồi đó cũng chỉ cho có thôi, không thu thập được manh mối gì có ích cả.” Lâm Vượng Cửu ngã ngửa trên ghế khiến chiếc ghế kêu lên cót két.
Gặp phải những nhân chứng như thế là mệt mỏi nhất, cho dù trong đầu họ có thông tin quan trọng thật nhưng cũng cần phải liên tục tra đi tra lại, thay đổi đủ kiểu dò hỏi mới có thể hỏi ra được.
Mà trước khi nắm bắt được thông tin có ích thì sẽ nhận được những thông tin mơ hồ không rõ ràng và sự phản kháng của đối phương khi bị hỏi quá nhiều.
Người ta là người dân vô tội, cũng không thể áp giải người ta về để ép hỏi mãi như vậy được.
Là một cảnh sát điều tra lâu năm nên bụng Lâm Vượng Cửu đã chất đầy bực tức, thiếu năng lượng tích cực một cách trầm trọng.
“Ngày mai đơn vị của chồng nạn nhân sẽ bắt đầu làm việc lại, Gia Minh đưa Gary đến đó hỏi thăm thử, điều tra tình hình gần đây của anh ta. Vẫn nên bắt đầu điều tra từ chỗ anh ta xem thử xem có thể loại trừ những trường hợp như giết người vì tình không.”
“Chú Cửu thì đưa Tam Phúc đến các nhà gần đó để hỏi thử xem tình hình gần đây của hai vợ chồng nạn nhân, hỏi thử xem có người quen thân thiết nào thường đến nhà không, làm rõ các mối quan hệ trước, chiều ngày mai sẽ họp để tổng hợp lại, bắt đầu loại trừ người bị tình nghi.”
Mì hoành thánh vừa được bưng lên thì Phương Trấn Nhạc đã nhanh chóng ra lệnh cho mọi người, đồng thời cũng kết thúc cho cuộc thảo luận từ nãy đến giờ, cuối cùng nhấc đũa lên bắt đầu ăn.
Một người cao một mét bảy mươi sáu như anh mà từ chiều đến giờ vẫn chưa uống được giọt nước nào, ngũ tạng của anh đã lên tiếng kháng nghị từ lâu rồi.
Dịch Gia Di từ từ cầm đũa lên, ánh mắt nhìn xa xăm.
Phải đến lúc nào mình mới có thể nghe thấy sir Phương nhắc đến mặt mũi những người tình nghi kia đây?
Hung thủ cũng đâu hét to lên “Hôm nay Hồ Hán Tam ta chỉ cần dùng một chiêu là có thể lấy được mạng ngươi” rồi mới bắt đẩu ra tay như những nhân vật trong phim võ hiệp.
Cho dù đám người sir Phương có liệt được hung thủ vào diện tình nghi thì quá lắm cô cũng chỉ nghe ngóng được họ tên, cũng không có ích gì.
Trong lúc đang buồn phiền nên cô ăn hơi chậm, đợi khi cô hoàn hồn về thì ba người đàn ông trước mặt đều sắp ăn xong cả rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn họ bằng ánh mắt không dám tin: Ba người này là ma đói đầu thai sao? Hình tượng cool ngầu của cảnh sát đâu? Mọi người không cần nó nữa sao?
Dịch Gia Đống bưng món canh giò heo hầm đậu tương lên, Lưu Gia Minh vừa húp canh vừa than thở:
“Vụ án lần trước đã được phá trong vòng hai mươi tư giờ, có phải chúng ta đã sử dụng hết vận may của mình rồi không? Tôi thấy với tình hình bây giờ thì vụ án này có khi phải điều tra tận nửa năm ấy?”
“A, chỉ cần nghĩ đến chuyện ngày nào cũng phải đi đi về về nơi ở của nạn nhân để hỏi thăm, mặt dày đi tìm hàng xóm của nạn nhân để hỏi chuyện để tìm ra các manh mối lớn nhỏ, còn có khả năng sau khi tra mãi tra mãi, đến cuối cùng mới phát hiện ra tất cả manh mối đều vô dụng… Tóc tôi muốn bạc đến nơi rồi đây này.”
“Gia Di à, vận may của cô còn ở đó không? Hay là cô phù hộ tổ B chúng tôi lần nữa đi? Tôi không muốn điều tra một vụ tận mấy tháng trời nhưng vụ án vẫn loanh quanh không có lối ra giống như tổ A đâu.”
Gia Di bê bát canh lên thở dài: Tôi cũng muốn giúp đấy, nhưng tôi phải giúp thế nào đây? Dị năng này chỉ có thể thấy được hình, không có tiếng, nó có lỗ hỏng đấy…