Dịch Ký là một quán ăn lâu đời, tuy cửa tiệm được Dịch Gia Đống dọn dẹp rất sạch sẽ nhưng do căn nhà đã lâu năm, đồ vật lại cũ kỹ nên trông không được sáng sủa cho lắm.

Lúc Phương Trấn Nhạc bước vào thì đã nhanh nhẹn tránh được nước nhỏ từ quần áo của người dân đang phơi trên lầu hai, còn Lưu Gia Minh đi phía sau thì bị ướt cả một bên vai.

Lúc này trời đã tối đen, đợt khách đầu tiên đến ăn tối đã rời đi, Dịch Gia Đống đang ở trong bếp vật lộn với một con gà Gia Mỹ thì bỗng nghe thấy có khách vào, vội vàng cầm theo dao ra ngoài đón khách.

Thấy đồng nghiệp của Dịch Gia Di đến, trong đó còn có vị cảnh sát đã đưa em gái lớn mình về vào hôm qua thì Dịch Gia Đống càng nhiệt tình hơn, cũng vì vậy mà con dao trên tay vung lung tung khắp nơi, dọa Lưu Gia Minh sợ đến mức phải ngồi thụp xuống, không dám ngẩng đầu lên.

Lúc này Dịch Gia Đống mới ngượng ngùng cất con dao đi, sau khi mời khách hàng vào trong ngồi thì vội vàng mang thực đơn ra, đồng thời tỏ ý mời bọn họ ăn món sở trường của mình… Cơm gà lá sen.

“Không cần đâu ông chủ, bọn tôi còn phải quay về để tăng ca nữa, mỗi người một bát mì hoành thánh để bỏ bụng là được rồi.” Lưu Gia Minh vội ngăn Dịch Gia Đống lại, tươi cười hỏi:

“Anh Dịch à, không phải Gia Di nói anh đã nấu canh giò heo cho cô ấy sao? Anh mang lên để chúng tôi uống cùng với.”

“Được thôi.” Dịch Gia Đống đồng ý ngay, sau đó quay người bước vào nhà bếp, bắt đầu luôn chân luôn tay nấu đồ ăn cho họ.

Sau khi tan học Dịch Gia Như sẽ đến rửa bát, bưng trà rót nước phụ anh cả, cô ấy kế thừa hào quang của anh mình bước ra ngoài, lúc bưng nước đặt lên bàn thì nhân cơ hội dùng đôi mắt tò mò để quan sát thật kỹ những đồng nghiệp của chị cả, ánh mắt đó còn nghiêm túc hơn cả cảnh sát nhìn phạm nhân nữa.

Dịch Gia Như bưng trà ra xong vẫn chưa muốn vào trong, sau khi bị Dịch Gia Di nháy mắt ra hiệu một lúc lâu cô ấy mới không cam tâm đi vào.

“Em gái cô đấy à?” Lưu Gia Minh cười hỏi.

“Ừm, vẫn còn đang đi học, thành tích học tập rất tốt.” Không biết bắt đầu từ lúc nào Dịch Gia Di lại nhiễm bệnh của anh cả, lúc gặp người khác thì luôn phải khen hai đứa em nhà mình vài câu mới chịu được.

Trong quán không có ai, thức ăn cũng chưa được bưng ra nên mọi người lại nhớ đến vụ án rồi bắt đầu bàn bạc về nó.

“Đã hỏi thăm hàng xóm xung quanh rồi, không có ai nghe thấy tiếng con nít khóc cả, cũng không thấy ai mang theo đồ vật nặng, bế theo đứa nhỏ hay kéo theo vali nào khả nghi.” Lưu Gia Minh lắc đầu.

“Đã điều tra từng nhà một của tòa nhà đó rồi, không có chút manh mối nào.” Lâm Vượng Cửu bất lực nhún vai.

“Cũng đã bố trí người tuần tra xung quanh đó nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.”

“Anh Nhạc cũng đã cho người đi giám sát những nơi bán các loại sữa rồi, nếu như có người nào khả nghi bước vào thì sẽ lấy lời khai và điều tra ngay. Bây giờ chỉ có thể ngồi đợi thôi.”

Đứa nhỏ bị mổ ra như vậy, khoan hãy nói đến việc sinh non, đứa bé còn không có sữa mẹ để uống, cũng không biết mục đích của hung thủ là gì, e là đứa nhỏ cũng lành ít dữ nhiều.

Dịch Gia Di nhíu mày, vừa uống nước vừa cắn miệng ly.

Lúc ra đời đứa bé đó vẫn còn sống, trông bộ dạng nhẹ nhàng cẩn thận của hung thủ thì chắc là muốn đứa nhỏ sống.

Sir Phương cho người đi giám sát những nơi buôn bán sữa thì có khi có thể nắm được đường đi của hung thủ.

“Theo tôi thấy hung thủ rất có thể là chồng của nạn nhân, anh ta nói mình đi công tác bốn ngày nhưng hỏi gì cũng không trả lời được. Khóc thì lớn lắm nhưng lại không moi ra được chút manh mối nào, tôi thấy anh ta hoàn toàn không muốn bắt được hung thủ.” Lưu Gia Minh gõ tay lên bàn, tặng kèm thêm một từ “cặn bã”.

Dịch Gia Di chỉ biết lắc đầu, người đàn ông đó đúng là cặn bã, đáng chết, nhưng nói cho cùng thì hung thủ cũng không phải anh ta.

Phải làm sao mới có thể nói cho bọn họ biết hung thủ là hai người lớn tuổi đây? Đúng là khó khăn mà.

“Nếu hung thủ là chồng của nạn nhân vậy trợ thủ của anh ta đang ở đâu?” Phương Trấn Nhạc nhíu mày.

“Trợ thủ sao?” Lưu Gia Minh sững sờ nhìn sang sir Phương của mình.

Mắt Dịch Gia Di sáng lên.

“Theo kết quả khám nghiệm hiện trường thì không loại trừ khả năng có nhiều người cùng gây án.” Phương Trấn Nhạc nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, dùng nhịp điệu để tập trung hơn vào suy nghĩ của mình.

“Đầu tiên bên pháp y phát hiện trong máu nạn nhân không chứa thành phần của bất kỳ loại thuốc nào, chứng minh trước khi tử vong nạn nhân vẫn còn rất tỉnh táo.”

“Một người còn đang tỉnh táo thì không thể nằm yên mặc cho người khác làm hại mình mà không hề phản kháng lại được.”

“Nếu như chỉ có một người gây án thì sao hiện trường lại không có dấu vết giằng co qua lại chứ?”

“Nạn nhân bị mổ bụng trong tình trạng đã bị khống chế hoàn toàn. Mặc dù miệng cô ấy đã bị thứ gì đó chặn lại nhưng tay và chân lại không có dấu tích bị trói.”

“Có lẽ lúc bị mổ bụng có người đã giữ hai tay của nạn nhân lại.”

“Còn người gây án thì có thể dùng chân của mình để đè một chân của nạn nhân lại, nhưng nếu như muốn mổ bụng thì hung thủ không thể quan tâm đến ba chi còn lại của nạn nhân được.”

“Nên tôi đoán hung thủ phải có ít nhất hai người.”

Lúc Phương Trấn Nhạc nói chuyện sắc mặt anh rất nặng nề, cả người như đắm chìm trong một cái hồ sâu không thấy đáy, thu hút sự chú ý của mọi người.

Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào cảnh sát Phương, lòng đang gào thét: “Đúng đúng! Đúng là vậy đấy cảnh sát Phương!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play