Chỗ hồ sơ chất đống trong văn phòng đang chờ bọn họ đi điều tra phá án kìa…
Công việc này không có thời gian để thở, chỉ toàn là áp lực, không phải giết người thì cũng là cướp bóc không ngừng nghỉ.
Thấy mặt mình dinh dính, Dịch Gia Di chạy đi rửa sạch lớp trang điểm bằng xà phòng, rồi quay lại làm việc.
Nhưng công việc khiến cô thấy rất tâm huyết này, nay bỗng trở nên không thú vị.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh Phương Trấn Nhạc cùng đội của anh lên xe cảnh sát và phóng đi thật nhanh.
Lần này là vụ án gì đây?
Lại có người bị giết sao?
Đó là một vụ cố ý giết người hay là một vụ ngộ sát trong lúc say rượu giống như án mạng ở phố Pitt?
Người tử vong là người như thế nào?
Là một người trẻ tuổi ngây ngô mới đi làm giống cô hay lại giống chị Nhân, người đã làm việc hơn nửa cuộc đời, chỉ chờ về hưu để hưởng an nhàn lúc tuổi già?
Không biết lần này có tìm được hung khí giết người không, sir Phương sẽ phá án thế nào nhỉ?
Hơn nữa… Nếu lần này có tử thi, liệu cô có được ghi chép tài liệu của phòng pháp y với tài liệu của bộ phận giám định không?
Hôm nay, cô đã nhận được một loạt phiếu xét nghiệm của vụ án mạng ở phố Pitt, đồng thời lập hồ sơ và vào sổ chứng cứ rất tỉ mỉ, với những báo cáo chưa nhận được từ những vụ án khác, cũng đã được đánh dấu để thu thập trong tuần này.
Đã hoàn thành xong công việc chỉnh lý và hỗ trợ phải làm rồi, liệu sir Phương có gọi cô không?
Lúc đầu cô còn lén than vãn về việc đáng sợ khi nhìn thấy tử thi, nhưng không biết từ bao giờ, cô lại thầm mong ngóng mấy chuyện này.
Dịch Gia Di bần thần trong chốc lát, chợt bàn tay đang phân loại tài liệu của cô dừng lại.
Tập hồ sơ trên tay toàn là những tài liệu báo cáo từ các phòng ban cảnh sát, báo cáo phân tích tử thi của nhân viên pháp y, báo cáo phân tích mẫu từ phòng giám định, báo cáo điều tra phá án của cảnh sát điều tra...
Dịch Gia Di đứng thẳng dậy, nhìn về chồng tài liệu rồi lập tức kéo ghế sát lại, sau đó vừa sắp xếp hồ sơ, vừa chọn ra những vụ án thú vị và nhanh chóng đọc chúng.
Chừng mười phút sau, trước mặt Dịch Gia Di đã có thêm một cốc nước ấm, một cuốn sổ và một cây bút máy.
Khi gặp được kiến thức hoặc nội dung đặc biệt, cô sẽ ghi tóm tắt lại.
Nửa tiếng trôi qua, cô đã học được cách nhìn tên người viết báo cáo, sau khi đọc tài liệu.
Cảnh sát Liêu luôn viết báo cáo rất chi tiết, giọng văn lại hay nên Dịch Gia Di đã bị hấp dẫn bởi những vụ án mà không dứt ra nổi.
Cảnh sát Vu thì miêu tả chi tiết động cơ của kẻ sát nhân trong báo cáo của mình, giúp Dịch Gia Di hiểu được các kiểu tội phạm khác nhau và có thêm kiến giải trong việc phá án để tìm ra hung thủ...
Mỗi một cảnh sát đều có những điểm riêng trong việc điều tra và phá án, khi đọc báo cáo, có thể nhìn thấy được sự thông minh và năng lực của họ với tư cách là cảnh sát lâu năm, khiến Dịch Gia Di thấy rất ngưỡng mộ và khâm phục.
Ừm, còn bản báo cáo này lại có rất ít chữ, ngắn gọn dứt khoát giống như thể không thích viết báo cáo tẹo nào vậy, nhưng mỗi nội dung trong đó đều là những thông tin mấu chốt để giải quyết vụ án.
Logic rất rõ ràng, người này lại có thể tìm được góc nhìn sắc bén như vậy để bắt hung thủ.
Trong lúc thẩm vấn còn dùng cả mánh khóe lừa gạt, tuy hơi xấu xa nhưng đúng là rất thông minh...
Dịch Gia Di lật lại bản báo cáo điều tra phá án của cảnh sát mới với phong cách nổi trội kia, sau khi đọc xong, lập tức tìm mục "tên tác giả", cô muốn ghi nhớ để về sau còn có thể quan sát thêm vị cảnh sát này.
Kết quả là nhìn thấy ba chữ "Phương Trấn Nhạc", sau đó nhìn lại thời gian, là vào 2 năm trước.
Chẳng trách ở một khu sầm uất như Du Ma Địa, anh có thể lãnh đạo Tổ trọng án B đâu ra đấy, thì ra anh đã bộc lộ sự thông minh và ưu thế trong suy luận độc đáo cũng như tính chủ động dám nghĩ dám làm từ lâu.
Dịch Gia Di chống cằm, cô gần như sao chép tất cả báo cáo của anh vào quyển sổ của mình.
Không còn cách gì khác, vì mỗi một câu đều ẩn chứa góc nhìn và tư duy độc đáo, nếu không ghi lại, cô sẽ cảm thấy hụt hẫng khi bỏ sót tư liệu học tập quan trọng như thế này.
Vào lúc Lâm Vượng Cửu gõ cửa, Dịch Gia Di vẫn đang thả mình trong biển tri thức, như thể quay lại kỳ thi tuyển sinh vậy, cô cảm thấy an toàn và ấm áp trong trạng thái học tập quen thuộc. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Gia Di, bắt đầu làm việc thôi." Lâm Vượng Cửu đứng ở cửa, nhìn đống hồ sơ xếp thành núi trong phòng, đến mức không có nổi chỗ đặt chân, nhíu mày lẩm bẩm: "Hôm qua không có nhiều như vậy, sao hôm nay lại chuyển đến cùng một lúc thế này."
Đến rồi!
Dịch Gia Di thò đầu ra khỏi đống hồ sơ, gấp quyển sổ kêu bốp một tiếng.
"Dạ vâng, chú Cửu!" Dịch Gia Di cầm cuốn sổ ghi chép vụ án lên, rồi chạy ra khỏi văn phòng.