Lúc Dịch Gia Di bước vào đồn cảnh sát với đôi mắt đỏ hoe, cô phát hiện ra bản thân vốn là người không nổi bật, giờ bỗng nhiên giống như một thiên nga nhỏ độc diễn trên sân khấu, đi đến đâu cũng có ánh mắt dõi theo.
Còn có cả người thì thầm sau lưng cô, thậm chí chẳng hề nhớ tên cô mà cũng tham gia bàn tán:
"Cái cô làm việc văn phòng kia may mắn thật đấy."
"Chỉ là chiêu trò thôi, do đồn cảnh sát cứ làm quá lên."
"Mới vào làm chưa đầy hai tháng, đã được xuất hiện trước mặt cấp trên rồi."
"Sao nào? Ghen tị à?"
"Là tôi hâm mộ thôi có được không..."
Dịch Gia Di giả vờ như không nghe không nhìn thấy gì, chỉ tập trung làm việc của mình.
Khi cô thay xong đồng phục và bước vào văn phòng thì thấy chị Nhân đang đứng sau bàn làm việc, sắp xếp đống tài liệu chất cao như núi. Nếu không phải thỉnh thoảng nhìn thấy một bàn tay thò ra từ đó sờ soạng xung quanh, Dịch Gia Di gần như không thấy người đang bị che khuất bởi chỗ tài liệu ấy.
Dịch Gia Di lên tiếng chào, chị Nhân thò đầu ra từ phía sau đống tài liệu, nói: "Gia Di, cho chị một ly cappuccino lạnh thêm kem ~"
"Dạ, chị Nhân." Kem được làm từ bơ thực vật, cách gọi bắt nguồn từ phiên âm, lần đầu Dịch Gia Di nghe thấy từ này đã sững sờ rất lâu, không biết đó là gì, nhưng bây giờ cô đã quen với từ này.
Cô đặt đồ trong tay xuống, đang định giúp chị Nhân đặt cà phê, không ngờ vừa mới xoay người, chị Nhân đột nhiên cười, đi tới rồi ấn vai cô cho cô ngồi xuống ghế, nhướng mày nói:
"Là ai thế này? Ngôi sao may mắn nhỏ của chúng ta đây mà, hôm nay em không cần làm mấy việc lặt vặt, cứ để chị Nhân giúp em. Chị mới mua vé số theo sinh nhật em đấy, phải chúc phúc cho chị trúng độc đắc đấy nhé."
Nói xong, chị Nhân vỗ vai Dịch Gia Di, để cô ngồi xuống, rồi vội vàng bước ra ngoài với tốc độ ánh sáng.
Dịch Gia Di vén tóc lên, làm người nổi tiếng thích thật nha, một người lười như chị Nhân mà cũng sẵn sàng làm việc giúp cô.
Cô xoay người cầm lấy tập hồ sơ định đi sắp xếp lại tài liệu, cô đi vòng ra sau thì thấy, trời ạ, chị Nhân có sắp xếp hồ sơ đâu mà chỉ dùng núi hồ sơ làm bình phong để vừa đọc báo, vừa ăn sáng thôi.
Thứ chị Nhân tìm kiếm trên đống hồ sơ vừa rồi, không phải tài liệu, mà là một gói khăn giấy...
Đúng là cô nàng Lư Uyển Nhân đã nghiên cứu tường tận tinh hoa kỹ năng dùng tay.
Dịch Gia Di xếp hồ sơ vào tệp đựng theo số thứ tự, ghi sổ báo cáo những tài liệu còn thiếu sót, Gia Di làm việc rất nghiêm túc.
Hơn mười phút sau, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, người đến không phải là chị Nhân cùng ly cà phê, mà là lời mời từ phòng quan hệ công chúng.
Hương Giang rất coi trọng tính công khai và minh bạch trong mọi chuyện, tất cả phải được phơi bày để công chúng theo dõi. Ngay cả đồn cảnh sát cũng không thể giấu diếm, luôn luôn phải công bố tiến triển vụ án cho người dân Hương Giang, thành ra, cứ cách một đoạn thời gian lại phải tổng kết dữ liệu để báo cáo với sếp, rồi còn công bố kết quả trong buổi họp báo của ngành công an.
Hồi còn nhỏ khi xem phim Hồng Kông, Dịch Gia Di cảm thấy Hương Giang đã biến đồn cảnh sát thành một công ty, yêu cầu quảng bá, yêu cầu quan hệ công chúng và tiếp thị, không ngờ lại có một ngày cô cũng sẽ gặp chuyện này, còn trở thành một nhân vật xuất hiện trước ống kính nữa.
Cô bị kéo đi trang điểm, thay đồng phục cảnh sát, chụp một tá ảnh ở mọi ngóc ngách của đồn cảnh sát rồi mới được trả tự do, mang theo khuôn mặt bóng loáng trở về phòng máy lạnh.
Vừa vào đồn cảnh sát đã đụng ngay vào Phương Trấn Nhạc ở phía đối diện.
Hoàn toàn khác hẳn với vẻ mệt mỏi tối qua, lúc này gương mặt anh lạnh lùng mang theo vẻ nghiêm nghị, bước chân của anh đầy mạnh mẽ và nhanh như gió, theo sau là đám người Lưu Gia Minh và Lâm Vượng Cửu của tổ B. ( truyện trên app T𝕪T )
Dịch Gia Di ngoái đầu lại, đưa mắt nhìn theo đến tận khi bọn họ lên xe cảnh sát, phóng vèo đi.
Lại có vụ án mới rồi.
...
Cách gần hai tiếng nữa là tan ca nhưng lại xảy ra vụ án mới, e rằng tổ B lại phải làm thêm giờ rồi.
Dịch Gia Di quay lại phòng làm việc nhỏ chưa đến 8 mét vuông của cô và chị Nhân, không biết chị Nhân đang bận gì, trong văn phòng chỉ có một núi tài liệu cản trở việc đi lại.
Hiện tại đồn cảnh sát đang nhập hồ sơ vào mạng nội bộ, có rất nhiều hồ sơ cũ được phân ra để chỉnh sửa, kéo theo một số vụ án cũ cũng bị đào lại khiến cả đồn cảnh sát bận đến nỗi vắt chân lên cổ.
Nghe nói vụ án mà tổ A đang điều tra đã kéo dài hơn một tháng khiến thành viên trong tổ đều buồn phiền và chán chường. Ngày nào cũng làm thêm giờ để giải quyết vụ án hiện tại, cộng thêm những vụ án cũ bị lôi ra, nên giờ tổ A không hề có thời gian nghỉ ngơi.