Nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, mọi người đều mặc áo dài tay quần dài, Phương Trấn Nhạc cũng không ngoại lệ.
Lúc đưa Gia Di ra khỏi đồn cảnh sát, anh giơ tay vỗ nhẹ vào ót cô, khi giơ cánh tay, ống tay áo sơ mi không có một nếp nhăn nào phác họa ra đường cong cánh tay anh.
Cơ bắp đang ngủ đông nhưng vẫn phập phồng như sóng, khiến cho người ta liếc mắt một cái là có thể tưởng tượng được khi nó tức giận, sẽ phồng lên cỡ nào.
“Thế nào rồi? Nói chuyện vui vẻ chứ? Nhóm người già kia có đồng ý hợp tác không?” Phương Trấn Nhạc đút tay vào túi quần, nhướng mày hỏi cô.
“He he, cũng khá là hợp tác." Gia Di vô cùng khiêm tốn, nhưng ánh mắt lại sáng lên vẻ gian trá, giống như đang nói: Hỏi tôi thêm hai câu nữa đi, cho tôi cơ hội khoe khoang! Nhanh, nhanh lên!
Phương Trấn Nhạc có đầu óc thế nào chứ, chỉ cần liếc mắt một cái là anh đã hiểu được ý cô, anh bị chọc bật cười một tiếng, anh rất biết nghe lời phải:
“Có phải là vì Tiểu Thập Nhất của chúng ta nói cực kỳ hay không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play