Cô có cảm giác mình vẫn đang trong mơ.

Em trai út đang ở tuổi mèo chê chó bỏ, tự nhiên nổi khùng, nhoài người ra cửa sổ, rầm một tiếng mở cửa sổ ra, hét thật to ra ngoài: "Chị gái cháu được lên báo này, nữ cảnh sát may mắn, người mang lại may mắn cho công lý…"

Dịch Gia Đống và Dịch Gia Như mỗi người lao tới một bên, một người bịt miệng em trai, còn người kia ôm eo kéo cậu về phòng.

Sau khi giữ chặt con khỉ nhỏ này, đảm bảo cậu sẽ không phát điên nữa, Dịch Gia Đống mới nhỏ giọng trách: "Cẩn thận người ta báo cảnh sát đấy, sáng ngày mai chị em lại có thêm một tiêu đề nữa, làm phiền mọi người và bị cho ra khỏi ngành để hỏa giải."

Mặc dù hai anh em đã kịp ngăn lại hành vi ấu trĩ của Dịch Gia Tuấn, nhưng vẫn có tiếng mở cửa sổ và hỏi han từ bên ngoài:

"Có chuyện gì thế?"

"Là ai gào thét vậy?"

Nhà công cộng sát nhau đến mức nếu có đánh rắm ở nhà thì nhà hàng xóm cũng ngửi được mùi khó chịu, chứ đừng nói gì đến việc mở cửa sổ gào to vào buổi sáng, chuyện này giống như bật loa phát thanh ở cả khu vậy.

Dịch Gia Đống nhìn thấy rất nhiều người đang đứng cạnh cửa sổ hỏi chuyện, đành phải mở cửa sổ giải thích:

"Dì Linh, là báo chí sáng nay đưa tin Gia Di đã lập công ở đồn cảnh sát khi bắt được hung thủ."

Dưới tầng, chị hàng xóm vừa đi mua bánh bao chiên về, ngước lên cười nói: "Được lên nhiều tiêu đề trang nhất lắm đấy, hình chụp rất đẹp, A Đống, em gái lớn của em giỏi ghê."

"Nghe nói cảnh sát dự kiến phải mất hơn một năm mới phá được vụ án này, nhưng nhờ Gia Di tinh mắt, tìm ra hung khí giết người mà chưa ai tìm được nên đã lập công lớn."

"Ôi, phía sau còn đăng, Gia Di dũng cảm bắt được kẻ sát nhân trên đường, quả là mạnh mẽ. Từ giờ trở đi, phải nhờ Gia Di bảo vệ an ninh trật tự cho thôn Minh Đức của chúng ta rồi." Một bác trai dậy sớm, ngẩng đầu cười nói.

Hàng xóm xung quanh nhao nhao tựa người bên cửa sổ hóng chuyện, những người lớn tuổi cũng tích cực tham gia, ai cũng rất tự hào, thậm chí có một bác trai khác cười nhắc lại chuyện cũ: "Tôi từng bế Giai Di hồi nhỏ đấy, lúc ấy nhìn thấy con bé tài hoa xuất chúng, tôi biết ngay sau này con bé sẽ làm nên chuyện lớn mà."

"Bác Lâm, chuyện mà bác kể là Gia Di và Nhị Đản nhà bác va phải nhau trong con ngõ nhỏ, cổ con bé sưng một cục to tướng, đương nhiên là phải tài cao chót vót rồi. Chả thế mà mãi về sau, Dịch xẻng bự không cho Gia Di chơi lại với Nhị Đản nhà bác nữa."

Hàng xóm đặt biệt danh cho cha Dịch đã mất là Dịch xẻng bự, vì ông luôn mang theo chiếc xẻng lớn tự tay làm.

Dịch Gia Đống nằm dựa trên cửa sổ, nghe hàng xóm kể về Giai Di khi còn bé, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.

"Anh ơi, anh mua thêm mấy tờ báo nữa được không, chúng ta mang đi đốt cho ba mẹ, để hai người cùng chung vui nhé." Gia Như vừa nghĩ mua thêm mấy tờ mang đến trường, vừa đề nghị với anh ấy.

Rất hiếm khi bốn anh em cùng nhau ăn sáng, ngồi trước bàn ăn, Dịch Gia Đống lại lo lắng về vết thương trên vai của Gia Di, dặn cô buổi tối thu xếp công việc rồi về nhà sớm, anh ấy sẽ hầm canh móng giò đậu tương để bồi bổ cho cô.

Ăn xong, anh ấy giúp cô dắt xe đạp xuống dưới tầng, rồi chào tạm biệt cô với vẻ mặt vui mừng.

So với cô, người nhà còn hân hoan hơn, phấn khởi và hạnh phúc hơn, điều này khiến Dịch Gia Di xấu hổ cười.

Đạp xe qua con hẻm nhỏ, tình cờ bắt gặp hàng xóm, họ không chỉ chào hỏi mà giờ còn nói thêm lời chúc mừng khi cô lập công lớn, bầu không khí khen ngợi và vui mừng cứ như đang dịp Tết vậy.

Nghĩ đến phản ứng của anh trai và các em, bỗng cô thấy không biết phải làm gì.

Chuyện của riêng mình, lại khiến nhiều người vui mừng cùng thích thú đến thế, điều này thực sự rất lạ lẫm.

Trong quá trình trưởng thành, vì cha mẹ bận rộn với công việc mà Dịch Gia Di từng phải nén rơi nước mắt khi viết nhật ký về những nỗi đau cô đã trải qua một mình.

Tuổi trẻ xem trọng tình bạn nhất, lại không biết là ai cắt liên lạc trước, từ đó mất liên hệ với những người bạn thân, nhờ cảm xúc thương cảm mà hiểu được định nghĩa của sự chia ly.

Sau những lần bị ghen ghét và vu oan, cô dần học được cách giấu mình, không thể hiện ra.

Lại ở cái tuổi quan tâm nghĩa khí, vì người khác không đáp ứng được kỳ vọng của bản thân mà trở nên uất ức và bực bội. Sau những trận cãi vã, thậm chí là nghỉ chơi với bạn bè, cô cũng đã học được cách tự suy ngẫm và rút kinh nghiệm, hiểu được cái gì gọi là ranh giới an toàn giữa người với người.

Cô không ngừng trưởng thành, vấp ngã chấp nhận sự cô đơn, học cách tự lập, để rồi cuối cùng có thể một mình gượng cười chịu đựng ăn mừng thành công, cũng tự mình liếm láp những vết thương.

Nhưng đột nhiên lại xuất hiện ba người có quan hệ huyết thống, cùng sống nương tựa vào nhau, điều ấy đã phá tan bức tường được dựng lên trong trái tim cô, mạnh mẽ thổi một luồng khí nóng vào không gian ấy.

Hôm nay, Dịch Gia Di đạp xe đi làm, nhưng lại mất thời gian hơn bình thường.

Bởi vì cô cảnh sát nhỏ không có ý chí này, đã lén lẻn vào một con hẻm rồi khóc nhè. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Dịch Gia Di vừa lau nước mắt vừa dắt chiếc xe đạp xuống đường, Dịch Gia Di nghĩ, sao vẫn chưa được phát lương nhỉ.

Không biết liệu có được nhận khoản tiền thưởng nào khi giúp tổ trọng án phá án không.

Cây vợt tennis của em trai cô có vết thủng to bằng cái mâm rồi, lại còn nát như bươm nữa, cô muốn mua cho cậu một cái mới, một cái của nhãn hiệu nổi tiếng.

Đôi giày da em gái đang đi thì bị kích chân, lúc đi bộ có thể thấp thoáng nhìn thấy hình dạng của đôi bàn chân, cô còn muốn mua cho em gái mình một đôi giày da mới nữa.

Anh trai thì luôn ca hát khi nấu nướng đầy khói dầu, nên cô muốn mua cho anh ấy một cái máy hút mùi tốt hơn và mời anh ấy đến KTV để cùng hát hò một hôm.

Người nhà... Hu hu...

Cô sẽ làm hết sức mình vì họ!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play