“Ngô San Vinh nói, cô ấy chỉ giả vờ phối hợp thôi, còn mày lại như chó vẫy đuôi. Cô ấy nói mày tuy nhìn qua thì hung ác, đã giết rất nhiều người, trông có vẻ rất mạnh, nhưng thật ra trong xương cốt là bản tính hèn mọn, khom lưng uốn gối trước người ta.”
“Thực ra mày là một kẻ đáng thương, cực kỳ khao khát được chú ý và công nhận. Mày khóc lóc van xin cô ấy lắng nghe mày nói, cảm kích khi cô ấy sẵn sàng cho mày một gương mặt tươi cười như đối xử với một con chó.”
Tiếng nói của Phương Trấn Nhạc vừa vang vừa mạnh mẽ, giọng điệu lại đầy vẻ khinh thường.
“Không! Mày nói dối!” Trương Đại Phúc gầm lên giận dữ, gã vùng vẫy muốn nhảy ra khỏi ghế nhưng lại bị Lưu Gia Minh hung hăng áp chế lại, cho nên không thể động đậy.
Phương Trấn Nhạc cũng không để ý đến việc ngắt lời của Trương Đại Phúc, anh vẫn tiếp tục nói: “Ngô San Vinh nói cho chúng tao biết nơi mày giết người vứt xác, quá trình giết người, còn có những lời yếu đuối trong lòng của mày, cô ấy đều nói ra hết. Tất cả mọi người trong đồn cảnh sát đều nghe được, thật sự mọi người đều không kiềm chế được, mày biết không? Buồn cười quá đi mất! Mày đúng là quá buồn cười!”
“Câm mồm! Tao giết mày! Giết chết mày!!!” Trương Đại Phúc gầm lên càng lúc càng dữ dội. Sự bình tĩnh và giễu cợt trước đó đã không còn nữa, chỉ còn lại hơi thở thô bạo và ngông cuồng của dã thú.
“Cô ấy nói mỗi lần sau khi giết người xong, mày đều sẽ khóc lóc thảm thiết trước thi thể, cúi rạp lên trên thi thể giống như chuột chết rồi xin lỗi, khóc lóc cầu xin sự tha thứ của người đã chết đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play