“Những lời đó? Tất nhiên là không rồi.” Phương Trấn Nhạc cười nói: “Một cô bé đơn giản như thế sao có thể mong đợi có nhiều lời nói công kích người khác như vậy? Tất cả đều là do tôi nói bừ để chọc giận Trương Đại Phúc thôi.”
Ngày hôm qua anh tức giận đến cực điểm, nhịn mãi cho đến hôm nay mới phản kích lại, anh đã tính toán xong hết đại cuộc rồi.
“Ồ, thì ra là như vậy.” Dịch Gia Di ngượng ngùng gãi gãi đầu, cô nhìn anh một cái rồi khen ngợi: “Anh Nhạc siêu thật đấy, chỉ cần dăm ba câu là có thể khiến gã tức giận khai ra tất cả.”
“Không phải tôi siêu, mà là cô siêu đó! Cô dẫn theo Đinh Bảo Thụ đến đã khiến cho Ngô San Vinh mở miệng. Tôi cũng đã có đủ manh mối, đương nhiên có thể ép Trương Đại Phúc mở miệng. Ngày hôm qua trước khi Ngô San Vinh cung cấp lời khai, Trương Đại Phúc đã kiêu ngạo đến thế nào chứ.” Phương Trấn Nhạc lắc đầu, vỗ nhẹ lưng Dịch Gia Di: “Bữa trưa hôm nay tôi mời cô, để chúc mừng Tổ trọng án của chúng ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Một lần nữa chúc mừng cô lập được thành tích xuất sắc. Cô muốn ăn gì thì cứ thoải mái chọn nhé.”
“Nói như thế nghĩa là tôi cũng giỏi phải không? Ha ha.” Dịch Gia Di cười cười, tò mò hỏi lại: “Nhưng mà một khi hung thủ bị bắt, không phải lúc bị thẩm vấn đều rất chột dạ và dễ dàng thú tội sao? Tại sao Trương Đại Phúc lại có thể giữ kín miệng như thế? Trước giờ gã cũng không có kinh nghiệm thường xuyên đến đồn cảnh sát, chẳng lẽ gã là người cực kỳ thông minh? Hay là tâm lý gã không giống với người bình thường?”
Đó có phải là một loại tâm lý tội phạm đặc biệt?
“Cũng không thể gọi là khác với tâm lý của người bình thường.” Phương Trấn Nhạc nhìn thấy vẻ mặt hiếu học và ngoan ngoãn của cô cảnh sát trẻ, anh hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại lời nói và kiên nhẫn trả lời: “Thật ra nó rất giống với lý do ban đầu cô đề nghị tham gia vụ án. Thời gian giết người của Trương Đại Phúc rất dài. Sau vụ giết người đầu tiên, gã sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, cảm thấy hoảng loạn, sau đó chắc là vô cùng hoảng sợ sẽ bị cảnh sát phát hiện. Sau vụ giết người đầu tiên, dù cho là giết người vứt xác đều sẽ để lại rất nhiều manh mối và sai sót, bản thân gã cũng biết điều đó, càng nghĩ đến gã sẽ càng sợ hãi. Nhưng bởi vì người chết đều là người xa lạ, gã lại là kẻ ăn bám trong nhà, cảnh sát sẽ không tìm được manh mối để lại, cho nên khiến cho gã tạm thời trốn thoát.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play