Bây giờ mặt trời cũng đã xuống núi, so với sự khốc liệt ban ngày thì nhờ có rừng rậm xung quanh khu biệt thự mà tốc độ hạ nhiệt cũng khá nhanh.
Bạch Duyệt Khê suy nghĩ, cô xách chút trái cây định đi đến chào hỏi nhà bên cạnh một chút.
Công nhân thi công vẫn chưa về, nếu có chuyện gì thì cô cũng có thể trực tiếp gọi điện thoại nhờ họ sang giúp đỡ.
Lý do cô sang chào hỏi rất đơn giản, mấy ngày nay cô trang hoàng lại nhà cửa ầm ĩ lách cách không ngừng, lúc trước cô biết ở đây không có ai ở, bây giờ đã có người đến ở thì cô vẫn nên nói chuyện với bọn họ một chút.
Trước khi đi, con vẹt nhân lúc Bạch Duyệt Khê không để ý trực tiếp luồn qua khe cửa bay ra ngoài, đậu trên vai cô như muốn đi cùng.
Bạch Duyệt Khê khuyên can mãi, cuối cùng cô không còn cách nào nữa, đeo xích chân vào cho con vẹt, mang con chim lớn màu vàng có má hồng đi ra khỏi nhà.
Đã gần hoàng hôn nhưng sự nóng bức trên mặt đất vẫn chưa hết, lúc Bạch Duyệt Khê ấn chuông cửa, cái nút màu đen vẫn còn nóng bừng.
Nhưng mà cô ấn đợi nửa ngày vẫn không thấy ai bước ra.
Không có ở nhà sao?
Đợi hai ba phút, cô sợ chú vẹt quá nóng, vừa định quay người đi về nhà thì cửa sắt phía sau kẽo kẹt một tiếng, từ từ mở ra.
Nhà hàng xóm có hàng rào nửa kín nửa hở, cao chỉ tầm hai mét, để lộ vài chiếc lá thò ra ngoài nhưng cửa lớn lại cao hơn cả cái tường.
Phía sau Bạch Duyệt Khê không có người đứng, cô cũng không biết nên mở chiếc cổng sắt này như thế nào, cô nhìn qua chỉ thấy một góc sân nhỏ lộ ra ngoài.
Bên trong vô cùng lộn xộn, chỗ nào cũng có cỏ dại, có vẻ như đã lâu rồi chưa có ai xử lý.
Cả đống cỏ cây đều bị mặt trời phơi cho khô héo, hình như có thứ gì đó đang động đậy.
Mèo hoang ư?
Bạch Duyệt Khê chưa làm gì thì bỗng dưng con vẹt huyền anh Da Da trên vai cô đã kêu lên một tiếng.
Da Da cạc cạc kêu to, lớn hơn so với khi ở nhà gấp nhiều lần như đang bị thứ gì đó uy hiếp vậy.
Bạch Duyệt Khê nhanh chóng giữ chặt nó, cũng may bình thường khi mang vẹt ra cửa, nếu không đem lồng sắt đến thì cô sẽ xích chân nó lại, Da Da bay được nửa đường đã bị dây xích kiềm chặt, không xông lên được nữa.
Con vẹt huyền anh vùng vẫy đôi cánh ở trên không, mặc dù không xông lên nhưng cả người như đang trong ngòi nổ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Nháy mắt, thứ nằm trong bụi cỏ khô nhanh chóng mấp máy lên, lúc Bạch Duyệt Khê lùi về sau một bước cố gắng trấn an Da Da, bỗng nhiên tiếng động trong bụi cỏ càng lúc càng lớn hơn.
Trong tay không có vũ khí, Bạch Duyệt Khê phản xạ có điều kiện kéo cửa sắt ra một nửa.
Tiếng chạm nặng nề phát ra từ cửa sắt, âm thanh to lớn truyền tới, ngay cả những người công nhân ở bên ngoài nhà cô có cách xa mấy trăm mét cũng có thể nghe thấy được.
Mà cái thứ ở sau cánh cửa có lẽ bị dọa nên bụi cỏ khô thoáng chốc yên tĩnh lại, còn Bạch Duyệt Khê lại im lặng nhìn bàn tay đang cầm lấy then cửa của mình. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Vừa nãy cô quá căng thẳng nên hơi dùng quá sức, bàn tay khi cầm then cửa nhà người ta cũng nổi gân lên.
Đúng lúc này, trên con đường lát đá nhỏ ở trong biệt thự có tiếng bước chân vô cùng rõ ràng.
Cánh cửa được mở ra, một bàn tay với khớp xương rõ ràng thon dài chậm rãi xuất hiện, cơ thể cao lớn, làn da tái nhợt, đầu hơi cúi thấp, che giấu cặp mắt thấp thoáng ánh nhìn thâm thúy.
Là người hàng xóm mà Bạch Duyệt Khê từng gặp qua.
Anh đứng trong sân hoang tàn, trời nóng như vậy nhưng lại mặc bộ đồ màu đen, làm nổi bật làn da trắng nõn lạ thường ở xung quanh cổ.
“Có chuyện gì sao?” Giọng nói như ngọc, cực kỳ thanh lãnh nhưng tựa như có chút suy yếu không vực nổi tinh thần.
Bạch Duyệt Khê sững sờ trong giây lát, thấy chủ nhà đi tới cô mới nhớ ra sau đó giải thích mục đích của mình đi tới đây và chuyện bất ngờ xảy ra lúc nãy.
“Thật ngại quá, vừa rồi tôi bị dọa nên có dùng sức hơi nhiều.”
Mặc dù cả căn nhà có vẻ chưa được tu sửa trong một khoảng thời gian này nhưng cánh cửa to này nhìn thì chắc chắn nhưng không dùng được, cô mới kéo mạnh một cái mà đã bung khoá cửa ra.
Người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt, vẻ mặt không hề so đo, anh dùng tay xoa xoa cánh cửa kim loại, trong mắt hiện lên cảm xúc khác thường.
“Không sao, cửa này cũng cũ rồi, đúng lúc gần đây tôi đang chuẩn bị đổi cái mới.”
Bạch Duyệt Khê đưa trái cây qua coi như lời xin lỗi, cũng tỏ ý sau này sẽ bảo công nhân qua sửa cửa bồi thường cho anh.
Bây giờ, ít nhất cô có thể chắc chắn một điều nhà bên cạnh là người ở, còn về phần thứ động đậy trong bụi cỏ kia có lẽ là thứ mà mấy động vật trong nhà nhìn thấy——
Bạch Duyệt Khê ừ một tiếng, ánh mắt thầm liếc qua bụi cỏ một vòng.
Chú ý tới ánh mắt của cô, bàn tay tiễn khách của người hàng xóm chợt khựng lại, sau khi anh lại do dự một lát, chủ động nói, “Năm nay thời tiết nóng nực, có lẽ thức ăn trong núi không nhiều lắm, có nhiều động vật nhỏ sẽ đi xuống dưới tránh nóng đồng thời đi tìm thức ăn luôn, cô nên chú ý nhiều một chút.”
Bạch Duyệt Khê gật đầu: “Bên chỗ bất động sản đã phản ánh với tôi, có lẽ sắp có công ty chuyên trách đến xử lý rồi.”
Vào thời điểm này, lỡ như trong phòng xuất hiện động vật hoang dại nào đó thì đúng là sự uy hiếp không hề nhỏ.
“Nếu không có chuyện gì khác vậy tôi đi về trước.”
“Được.”
Mái tóc dài có hơi ẩm nước rũ xuống che trước mắt, che đi cặp mắt không thấy rõ màu kia, anh cứ thế lặng lẽ nhìn theo hướng Bạch Duyệt Khê rời đi.
Sau khi Bạch Duyệt Khê về, rất nhanh cô đã nhận được điện thoại của bên bất động sản.
“Bạch tiểu thư, thật ngại quá, thời gian qua chúng tôi khá bận nên hôm qua mới nhận được phản hồi, chúng tôi sẽ nhanh chóng phái nhân viên tiến hành điều tra động vật hoang dã trong khu vực sớm nhất có thể.”
Thật ra hoạt động này sẽ thường được tổ chức vào mùa xuân mỗi năm, cũng bởi vì trước kia bệnh viện thú cưng có tiếp nhận những động vật bị lạc cho nên bên trong khu hầu như không có con mèo con chó đi lạc nào cả.
Nhưng lần này ngay cả mặt của động vật thần bí kia cô cũng chưa thấy nên cũng không biết đó là cái gì.
Từ khi hàng xóm xuất hiện, con vẹt bỗng chốc yên lặng hẳn đi, lúc này mới bắt đầu kêu pi pi vài tiếng không ngừng.
Khi Bạch Duyệt Khê đưa Da Da trở về, có mấy công nhân trong đội thi công còn cất tiếng hỏi bị làm sao vậy.
“Ông Đặng đang chuẩn bị đi ra nhìn thử thì cô đã về rồi.”
“Không sao, là tôi không cẩn thận làm hỏng cửa cổng nhà hàng xóm thôi, làm phiền các anh lát nữa qua đó kiểm tra một chút, sau đó tôi sẽ xem rồi bồi thường cho người ta.”
Mặc dù đối phương nói không cần nhưng thấy cánh tay mảnh khảnh của hàng xóm cùng với làn da trắng quá mức, dáng vẻ nhìn như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào khiến cho cô cảm thấy băn khoăn trong lòng. Với lại, cô mới làm hỏng cửa sắt nhà người ta nên cũng thấy hơi áy náy. ( truyện trên app T𝕪T )
Có điều, trời nóng nực vậy mà đối phương lại mặc bộ đồ màu đen hút sáng đứng ngoài sân nói chuyện với cô lâu như thế cũng không ra mồ hôi, không hề có bất cứ dấu hiệu gì của việc bệnh nặng khó qua khỏi cả.
À, vẫn có dấu hiệu của tình trạng tụt huyết áp.
Ngay từ đầu kế hoạch của cô là sửa nhà mình thành một tòa thành an toàn cho các con vật cùng nhau ở.
Trước tiên cô cần phải tìm hiểu hoàn cảnh của toàn bộ tiểu khu và hàng xóm cái đã.
Ít nhất là bây giờ, phải biết được vị hàng xóm bên cạnh là người như thế nào. Với lại nhìn vào tình huống nhà anh thì hình như anh cũng đang muốn tiến hành cải tạo, trang hoàng lại thì phải?
Nhất là khi nhìn vào tình trạng của nhà ở, bị bỏ hoang nhiều năm, khi cô bắt đầu chuyển nhà đến đây căn nhà kia không có bất cứ dấu hiệu của người sinh sống nào.
Nhưng có một điểm, hàng xóm nói rất đúng, hôm nay thời tiết nóng nực, thảm thực vật trên núi không tốt, có thể dự kiến được số lượng thức ăn sẽ giảm dần, thế cho nên nói không chừng sẽ có động vật xuống núi tìm đồ ăn.
Nhưng tiếng động lúc nãy đúng là rất kỳ quái, gần đây động vật trong nhà đều đang quan sát dị trạng đó ư?
Cô mở cửa phòng ra bỏ Da Da vào trong xong, tên nhóc này đã nhanh chóng bay đến bên cạnh Tuyết Mễ, hiếm có khi cả hai không cãi hay đánh nhau mà như đang hội báo kết quả vừa mới thu thập được.
Cô cũng không quan tâm làm sao Tuyết Mễ và Da Da có thể giao lưu được với nhau, chỉ ngơ ngác nhìn tay mình.
Có phải sức lực cô hơi lớn rồi không?
Cửa sắt nhà hàng xóm được làm rất tốt, ngoại trừ chỗ bị cô túm lấy thì không hề hư hại ở đâu nữa.
Bạch Duyệt Khê lấy quả táo từ trong tủ lạnh ra, thử dùng tay bẻ một chút, vô cùng nhẹ nhàng bẻ quá táo ra làm hai nửa.
Thật ra điều này không khó, khi cô học cấp hai đã có nhiều nữ sinh bẻ đôi qua táo ra ăn.
Cô tiện tay ném quả táo vào ngâm trong nước chanh, chờ khi lấy cơm cho mấy đứa nhóc ăn, cô lấy một quả táo khác ra, lần này cô không bẻ mà chậm rãi dùng sức ở năm ngón tay.
Vài giây trôi qua, quả táo bị cô siết đến mức nát bét, chỗ nào cũng có nước chảy ra.
Da Da chú ý tới động tĩnh ở bên này bèn bay qua, dừng ở trên bàn kêu cạc cạc hai tiếng, lúc này cô mới phục hồi tinh thần.
Vẻ mặt Bạch Duyệt Khê ngạc nhiên, ngơ ngẩn đi rửa tay sau đó thu dọn tàn cục.
Sao đột nhiên sức lực của cô lại lớn như vậy….
Mấy ngày nay cô bận rộn mua sắm các nguyên vật liệu, quan tâm chăm sóc cho mấy con vật trong nhà cho nên cô không chú ý tới thể trạng của bản thân lắm.
Trong nhà có phòng tập thể thao, bởi vì nghề tự do nên cô sẽ cố gắng tập luyện thể hình chăm chỉ nhưng cũng chỉ để duy trì khỏe mạnh ở mức độ mà một người bình thường nên có.
Tuyệt đối không mạnh đến mức có thể dùng tay không siết chặt một cái là quả táo nát nhừ.
Hơn nữa, hai ngày nay tin vỉa hè còn nhắc đến cái gì mà thiên tai chưa tới mà cả nhân loại đã chìm vào đả kích bị hủy diệt vô cùng tàn khốc, với tình hình trước mắt, chắc sẽ có người giống như cô, tiên đoán được tương lai qua giấc mơ, lại thêm khả năng kháng nhiệt cũng cao hơn.
Đây là chuyện tốt nhưng cũng cho thấy cô cần phải nắm chắt thời gian.