Cuộc nói chuyện vượt chủng tộc cứ như vậy mà kết thúc, Bạch Duyệt Khê vẫn rất cẩn thận, kiểm tra từng cái camera trong nhà một lần.
Đặc biệt là những cái ở bên ngoài tường vây.
Thời gian cải tạo lại nhà vốn đã rất gấp, nếu vị hàng xóm chưa bao giờ gặp mặt này đột nhiên đến chặn ngang thì không tốt chút nào.
“Mấy em cứ chơi ở trên ban công này đi, dạo này không thể xuống sân chơi đâu, có biết chưa?”
Việc sửa tầng dưới đã bắt đầu rầm rộ nhưng phần trên tầng cũng rất quan trọng nên cô thường xuyên quan sát chỗ ban công của thú cưng ở tầng ba, chờ đến lúc tầng hầm xây dựng xong thì cô sẽ dẫn chúng nó đi xuống làm quen với nơi đó một khoảng thời gian.
Còn nhà bên cạnh, có lẽ cô sẽ đến đó chào hỏi một chút.
*
“Thành phố chúng ta báo động nhiệt độ cực nóng, dự tính vào ngày 17 tháng 6, đại đa số nơi ở thành phố sẽ trên ba mươi bảy độ nơi nóng nhất sẽ đến ba mươi chín độ trở nên, mong mọi người chuẩn bị tốt công tác phòng bị…”
Mặt trời lên cao nhưng lúc nóng nhất buổi chiều nhiệt độ đã không còn ngừng ở ba chín độ nữa, nhà của Bạch Duyệt Khê ánh sáng không tốt lắm, ngược lại bây giờ lại thấy được chỗ tốt.
Nhóm công nhân vào lúc nóng nhất của ngày sẽ nghỉ ngơi, Bạch Duyệt Khê cũng sẽ mua đồ uống cho bọn họ, những trái cây mua ở siêu thị lúc trước sau khi làm mát ở tủ lạnh cũng phân phát cho bọn họ để giải nhiệt.
Cô chủ chi tiền hào phóng nhưng yêu cầu trong công việc cũng rất tỉ mỉ. Cô cũng không phải là người thích lừa gạt người khác, trên cơ bản sau khi đưa ra yêu cầu, cô sẽ đưa ra khen thưởng cao để đốc thúc làm việc, với cường độ thoải mái như vậy, đa số phần trong nhà đã nhanh chóng hoàn thiện.
Một số công nhân giúp cô dọn sạch phòng, những đồ mà Bạch Duyệt Khê đặt trên mạng cũng lục đục đưa tới, mỗi tầng cô đều sẽ để ra một phòng để làm nơi chứa đồ.
Chủ thầu Đặng dùng mắt ra hiệu với cô: “Cô xây nhà kiểu này, lại tích trữ nhiều đồ như thế là do nghe được tin tức gì sao?”
Sắc mặt Bạch Duyệt Khê bình tĩnh nói: “Cải tạo lại nhà như vậy là do sở thích cá nhân, những đồ đó là phúc lợi công ty phát thôi.”
Nếu lấy ác mộng để giải thích, người khác chắc chắn sẽ không tin, mình cô thì có thể làm như thế nhưng cũng không nên kéo người khác vào cũng nước, nếu việc trong mơ là giả, những đồ cô bỏ tiền ra mua này cho dù cô không dùng được thì cũng có thể đem đi quyên góp, nhưng nếu không có khoa học chứng minh mà cứ nói có thiên tai đến thì sẽ là kẻ chỉ biết truyền bá khủng hoảng.
Không phải ai cũng giống cô, có thể trả giá cao để tích trữ đồ vật chỉ để đánh cược xem trời kia có khả năng sụp xuống hay không.
Mấy ngày trước, cứ hai ngày cô lại ra ngoài mua một mẻ rau dưa mới, bây giờ cả ba tủ lạnh đều nhét chật kín đồ, như thể cô bị ám ảnh tích trữ vậy.
Chủ thầu Đặng không tin cách nói này của cô, còn tưởng Bạch Duyệt Khê không muốn nói cho mình biết.
“Vợ của tôi dạo này cũng vội vội vàng vàng tích trữ đồ trong nhà, hỏi bà ấy thì bà ấy chỉ bảo mình mơ thấy ác mộng, tôi không có cách nào khác, thấy cô cũng như vậy, tôi tưởng cô có thể biết thêm tin tức gì đó chứ.”
Nhà ông Đặng cũng ở trong khu này nhưng là ở bên khu Bắc, cả khu biệt thự và khu Bắc ông ấy đều có quen biết cho nên tất nhiên cũng biết rất nhiều chuyện linh tinh.
Tình huống của vợ ông ấy bắt đầu đầu từ ngày hôm qua, hơn nửa đêm tỉnh dậy lôi kéo ông ấy phải ra siêu thị.
Rạng sáng hai ba giờ còn có siêu thị lớn nào mở cửa chứ, cuối cùng ông cũng chỉ có thể đi cùng bà ấy đến cửa hàng tiện lợi mua một đống đồ ăn uống.
“Hôm nay sau khi vợ tôi tỉnh ngủ, vừa nói đến chuyện hôm qua, bà ấy liền nói bản thân không nhớ rõ nhìn thấy gì trong mơ, thật ra bà ấy đã hoàn toàn quên rồi đấy chứ, còn làm tôi tưởng tôi vẫn đang nằm mơ cơ.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Nhưng lịch sử giao dịch trong điện thoại vẫn còn, trong nhà cũng có thêm không ít đồ.
“Cô này, nói thật, sau khi thời tiết càng ngày càng nóng thì việc lạ cũng nhiều lên không ít.”
Ông Đặng gãi gãi đầu, tiện thể nói chuyện với nhóm công nhân đang nghỉ ngơi.
Lần trước việc xe đạp điện cháy ở khu Bắc lần trước sau đó lại kéo theo cả một trận hỏa hoạn, cùng với việc ngắt điện kiểm tra tu sửa, tiếp đó lại có người phát hiện ra những người động cái thì bùng nổ ngày càng nhiều hơn.
Trong nhóm khu dân cư có người đang nói chuyện, bảo rằng hôm nay đã gặp một người, lúc mua đồ ăn thấy vài cái lá cải không mới thì cảm thấy bản thân bị lừa, trong nháy mắt da toàn thân đỏ cả lên, xắn tay áo một hai đòi đánh nhau với chủ quán.
Ngoại trừ cảm xúc không ổn định, chỉ cần gió thổi cỏ lay liền muốn phá đồ đánh người, cũng có không ít cư dân gần đó lục tục nói dạo này bọn họ không ngủ được, cảm thấy mình mơ những giấc mơ rất đáng sợ.
Nhưng là chỉ sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy lại quên hết, chỉ muốn mua thêm nhiều đồ tích trữ.
Mấy ngày nay Bạch Duyệt Khê không nằm mơ, cảnh trong mơ của cô chỉ trắng xóa một màu, không thấy rõ gì.
Tuy rằng không có cách nào xác định những người khác có mơ giống cô hay không, đã từng nhìn thấy hình ảnh như địa ngục trong mơ, hơn nữa còn trải qua cả cái chết như cô không.
Có điều có sự bất thường của một đám người như vậy, chắc chắn mọi người sẽ để ý tới, cô yên lặng thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Ông Đặng quan sát biểu tình của cô, dường như đang cân nhắc gì đó.
Bạch Duyệt Khê không nói rõ nhưng vẫn khuyên một câu, “Tôi làm mấy việc đó cũng là để an tâm, ông có thể bảo vợ ông tích trữ thêm chút nước và đồ ăn.”
“Tránh bị say nắng là được, những đồ khác cũng chuẩn bị nhiều một chút.”
Cô nhìn mặt trời bên ngoài, từ từ nói thêm một câu: “Sau này ngoài tiền công được quy định trên hợp đồng, tôi sẽ trả cho mọi người theo ngày.”
Nếu mù quáng tuyên truyền khắp nơi về học thuyết tận thế sẽ tạo thành khủng hoảng, huống chi chỉ dựa vào giấc mơ là thứ vô cùng mờ mit.
Bây giờ cô chỉ có thể tự giúp đỡ mình mà thôi.
Chính sách bên trên quả nhiên thay đổi không ít, trước đó Bạch Duyệt Khê đã mua được máy phát điện bằng năng lượng mặt trời nhưng cũng bị lập hồ sơ thân phận, còn có các loại văn kiện rườm rà khác nữa.
Nhân viên công tác chảy mồ hôi đầy đầu xin lỗi cô, dù sao thì sau khi sửa lại hợp đồng chi phí đã tăng lên thêm ba mươi phần trăm.
“Phía trên điều động khẩn cấp một đám máy móc nên bên này trừ những cái đã gửi đi từ trước thì cũng chỉ có cái của cô có thể đưa đến nơi.”
Bạch Duyệt Khê không so đo quá nhiều, cô biết nếu không tăng ba mươi phần trăm thì không chừng mình cũng không mua được.
Cũng may những đồ trên mạng đã được giao tới trước đó, hôm nay cô vào ứng dụng mua sắm, rất nhiều món đồ đã không thể tìm thấy nữa, chỉ có thể thấy ở lịch sử đơn hàng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
May mà cô còn mua được hết.
Sau khi có thêm động cơ điện lớn và tấm năng lượng mặt trời thì toàn bộ mái nhà, ban công đều trở nên chật chội.
Bởi vì đã được lắp đặt nhiều loại vật liệu và giá kê, toàn bộ mái nhà cũng được bổ sung chức năng chống thấm nước, trừ việc này ra thì điều Bạch Duyệt Khê để ý nhất chính là tầng ba và tầng hầm.
Bởi vì tầng ba là nơi mà mấy thú cưng nhỏ của cô ở.
Bây giờ toàn bộ sân đã được cải tạo lại, để lại hai cái ao rất sâu, bây giờ vẫn chưa có tác dụng nhưng sau này chắc chắn bọn họ sẽ không thể chạy nhanh một cách tự do được.
Trong thời tiết cực nóng này, Bạch Duyệt Khê không biết mình có thể bật điều hòa bao lâu nữa nên cô đã nỗ lực rèn luyện năng lực kháng nhiệt, nhưng ngoài dự đoán là, cho dù thời tiết đến ba chín độ thì cô cũng không ra quá nhiều mồ hôi.
Mỗi lần nhân viên công tác dọn đồ cô cũng sẽ giúp một tay, nhưng đúng thật rất ít mồ hôi.
Mà mấy động vật nhỏ trong nhà cũng xuất hiện loại kháng tính giống vậy.
Nhóc Con là một con mèo Ba Tư, những mùa hè trước, cho dù có bật điều hòa thì nó cũng không quá thích ở vị trí gần cửa sổ, mặt trời sẽ chiếu vào bộ lông dày dài của nó, quả thật rất nóng.
Nhưng năm nay cả nó và chuột bay, cả con vẹt, dường như đều không có vấn đề gì với ánh mặt trời cả, cũng có khả năng do cửa sổ sát đất nên toàn bộ nhà đều được tân trang thêm tấm cách nhiệt, vậy nên bọn chúng đều thích ngồi bên cửa sổ nhìn, không phải nhìn người ở tầng dưới mà là nhìn nhà hàng xóm ở phía xa.
Rùa đen vẫn thế, vẫn dùng phần lớn thời gian để ngâm mình dưới nước, ngày nào cũng rất ít khi di chuyển, Bạch Duyệt Khê thấy cái mai của nó có dấu hiệu bóc ra, nhưng cô cũng không dám cố bẻ nên chỉ có thể quan sát mỗi ngày.
Mà rắn ngô trốn trong vại có nhiệt độ ổn định lại có tiến độ lột da nhanh hơn không ít.
Rắn ngô chỉ to bằng ngón tay út có lớp da màu hồng phấn ban đầu bây giờ cả người đã trắng bệch.
Lúc trước Tuyết Mễ thường lười biếng ngủ trong vại, nhưng gần đây chắc vì muốn lột da nên tần suất hoạt động của nó nhiều hơn một cách rõ ràng, không có việc gì cũng sẽ vòng qua vòng lại cọ cọ nhánh cây trong đó.
Hơn nữa Bạch Duyệt Khê còn phát hiện ra, những động vật trong nhà dường như càng có nhân tính hơn, rùa đen thì không cần phải nói, dù sao nó đã được nuôi từ lâu, nhưng vẹt và mèo hay cãi nhau cũng trở nên kì lạ hơn nhiều.
Ngay cả chuột bay nhỏ tương đối hướng nội cũng trở nên hoạt bát hơn.
Nếu qua thời gian ăn cơm mà Bạch Duyệt Khê vẫn chưa ăn cơm thì chuột bay nhỏ Nguyệt Lượng sẽ bay từ trên cây cao trong nhà xuống, trực tiếp bay xuống bả vai cô.
Sau đó bảo bối Nguyệt Lượng sẽ thả một quả hạch tròn xoe ở giữa tay cô, dùng móng vuốt khẽ cào cô, giống như đang giục Bạch Duyệt Khê ăn cơm.
So với ba đứa nhóc mấy ngày nay chạy linh tinh trong nhà thì rắn ngô hàng năm sống trong vại giữ ấm có cảm giác tồn tại vô cùng thấp.
Nhưng gần đây cô có cảm giác Tuyết Mễ có thể hiểu lời cô nói rồi phản ứng lại, lúc cô đút thức ăn nó cũng sẽ có những hành động như con người, ăn một miếng thịt thì sẽ vung vẩy cái đuôi, ăn xong thì lại cọ cọ vào tay cô như nói cảm ơn.
Trừ việc này ra thì Nhóc Con, Da Da và Nguyệt Lượng dạo này ngày nào cũng vào đúng một thời gian cố định chạy đến chỗ cửa sổ, như đang mở họp cùng nhau quan sát nhà bên cạnh khiến cho Bạch Duyệt Khê càng ngày càng tò mò.
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” để ủng hộ các truyện khác của nhà nha!