Biệt thự số 12 bên sông Bắc Uyển, Bạch Duyệt Khê ngồi trên đất sát cửa sổ, dùng hết sức xoa huyệt Thái Dương.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang, ve sầu trên cây đang liều mạng gào rống, nếu so sánh thì trong nhà thoải mái hơn rất nhiều, trong phòng điều hòa tỏa ra từng đợt gió mát mẻ, trên bàn còn có một ly nước dừa vừa mới lấy từ trong tủ lạnh ra chưa được bao lâu.
Nhưng Bạch Duyệt Khê lại nhíu chặt lông mày, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cô lại thấy giấc mơ kia, thế giới trong giấc mơ giống như địa ngục, bốn phía đều là tiếng la khóc của mọi người.
Mặt đất rạn nứt, nhà cửa sụp đổ, trên bầu trời chỉ có thể thấy các hình ảnh kỳ lạ.
Hạn hán, lũ lụt, thiên thạch, vô số thiên tai theo nhau kéo đến, người nhà của cô tất cả đều mất, cuối cùng mỗi mình cô lẻ loi một mình, ngã vào đống phế tích tòa nhà rồi chậm rãi chết đi.
Sự thống khổ ở trong giấc mơ rất chân thật, cho nên khi cô tỉnh lại thì vẫn luôn hoa mắt chóng mặt không thể thở nổi.
Mà cơn ác mộng này đã làm cho cô không thoải mái rất nhiều ngày, trước đây toàn là khung cảnh hoang tàn, nhưng lần này lại có chi tiết của cái chết, dường như làm cho người ta hít thở không thông.
Cửa phòng ngủ cũng không đóng chặt, có lẽ là nghe được động tĩnh Bạch Duyệt Khê đã thức dậy nên nhóc con kia lặng lẽ thò đầu ra, quan sát một lúc rồi chạy đến chỗ cô cọ cọ.
Ở trong nhà, lão đại chạy trốn nhanh nhất, một con mèo Sư Tử lông màu trắng tên là Nhóc Con, nhưng hiện tại cái đầu nó rất lớn, dường như có thể so sánh với một vài loại chó nhỏ.
Cô nhặt được Nhóc Con ở gần thùng rác, có lẽ bởi vì từng đi lạc cho nên nó rất thông minh. Ở nhà cô cũng có rất nhiều động vật gặp tình cảnh như thế.
Sau khi Mèo Sư Tử đi lên đầu tiên thì có một con vẹt Huyền Phượng vui mừng bay đến, đầu tiên con vẹt vàng nhỏ đạp sau lưng con mèo như khiêu khích rồi bay hai vòng xuống, thiếu chút nữa đã bị mèo Sư Tử bắt được, đánh.
Bạch Duyệt Khê sờ sờ sau lưng Nhóc Con, chậm rãi trấn an nó sau đó lại dùng ngón tay vuốt ve con vẹt đang ở trên vai mình, dạy dỗ hai câu.
“Da Da, em lại chọc Nhóc Con làm gì.”
Con vẹt diễu võ dương oai pi pi hai tiếng, tỏ vẻ không chịu được, giống như là đang nói rằng dù sao con mèo ngu ngốc này cũng không bắt được ta.
Mèo sư tử ở trong lòng ngực Bạch Duyệt Khê lập tức hà hơi, nếu không phải Bạch Duyệt Khê vẫn đang ngăn cản thì chắc là nó đã phóng lên để cắn con vẹt thối này.
Nuôi mèo thì không nuôi chim, Bạch Duyệt Khê nuôi động vật, vẹt và mèo là hai động vật khó đối phó nhất, từ nhỏ đã đánh nhau, nhiều năm rồi mà vẫn như thế.
Nhưng con vẹt này đã tự bay đến nhà cô từ rất lâu rồi, ăn vạ mãi không đi, sau một thời gian dài thì cô cũng dứt khoát nuôi nó luôn.
“Hôm nay chị đau đầu, các em ngoan ngoãn chút có được không.”
Có lẽ sắc mặt của Bạch Duyệt Khê rất tái nhợt nên đôi oan gia nhỏ này đã nhanh chóng không phát ra tiếng, Bạch Duyệt Khê sờ sờ cái này, nhìn nhìn cái kia, cứ cảm thấy trong lòng không được yên ổn.
Căn biệt thự bên sông Bắc Uyển này là do bố mẹ cô để lại, sau khi bố mẹ ly hôn thì từng người một tái hôn rồi, cô thì một mình ở trong căn nhà trống rỗng này, ban đầu thì không tốt lắm, ngày lễ ngày tết, ngoại trừ quà cáp và chuyển khoản thì không thấy mặt bố mẹ đâu hết.
Sau đó cô lại nhặt được Nhóc Con bị vứt bỏ và Da Da. Cô chăm sóc hai con vật này, nhóm nhóc này thì cho cô một ngôi nhà.
Lông mèo trong lòng bàn tay rất mềm mại, con vẹt trên vai cô cũng dùng đầu cọ cọ.
Bạch Duyệt Khê còn có chút hoảng hốt, sau khi thiên tai và tận thế trong giấc mơ xảy ra thì đã gây ra trận hỏa hoạn rất lớn rất nóng, sau khi nhà cháy thì cô mang theo động vật trong nhà chạy ra bên ngoài nhưng không thể cùng nhau trốn thoát, sau đó thiên tai lại đến, cô mất đi những bạn nhỏ này… - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Không được, cô không thể để chuyện này xảy ra được.
Bạch Duyệt Khê lấy di động ra rồi mở lịch, hiện tại là ngày mười một tháng sáu, cách ngày xảy ra thiên tai ở trong giấc mơ còn khoảng tầm hơn nửa tháng nữa, cô phải làm gì đó, cho dù là an ủi tinh thần cũng được.
Nếu giấc mơ là sự thật thì hai ngày này sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.
Ví dụ như xí nghiệp sẽ cắt điện ở vùng kế bên nên bị tập thể khiếu nại, đánh nhau ẩu đả khiến xe cảnh sát đều được điều đi.
Lại ví dụ như Bắc Hoàn Nhất Kiều xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn tạo thành tường dày, người bạn thân nhất của cô cũng bị đứt chân vì vị tai nạn giao thông này!
Lỡ như, lỡ như giấc mơ là sự thật thì sao? Bạch Duyệt Khê nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
Lúc Phương Dao nhận được điện thoại cũng là lúc cô ấy vừa gói xong hộp bánh ngọt.
Gần đây thời tiết vừa mới nóng lên, bánh kem và đồ uống ở trong tiệm bán rất chạy.
“Duyệt Duyệt, có chuyện gì thế?”
Vốn dĩ Bạch Duyệt Khê muốn nói cơn ác mộng mà mình đã thấy kia nhưng không kịp nói thì cảm giác trái tim mình truyền đến cơn đau nhức, ngay sau đó lại có cảm giác choáng váng muốn nôn ra.
Phương Dao ở đầu bên kia điện thoại hỏi lại lần nữa, lúc cô vừa định mở miệng thì cơn thống khổ kia lại truyền đến thêm lần nữa, dường như là cảnh cáo cô không được nói.
Bạch Duyệt Khê thông minh, suy nghĩ được lý do hợp lý.
“Tớ muốn cậu đến chơi với tớ hai ngày, cậu không muốn gặp đám Nhóc Con sao?”
“Được đó, đúng lúc tớ cũng muốn nghỉ, cậu muốn ăn gì không? Gần đây trong tiệm bán được rất nhiều thứ.”
“Cái gì cũng được, đúng rồi Dao Dao, nếu hôm nay cậu đi đưa đồ thì đừng đi phía Bắc Hoàn Đại Kiều, nghe nói bên kia đang xây dựng nên đường thường kẹt cứng.”
“Thật vậy hả? Đúng lúc hôm nay có đơn giao đến khu Bắc Thành, tớ sẽ đi con đường khác, thôi không nói nữa, tuần sau gặp.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cúp điện thoại, Bạch Duyệt Khê thở ra một hơi, tiếp theo cô cần giải quyết vấn đề vật tư trong nhà.
Có một cái siêu thị lớn cách nhà khoảng mười phút lái xe, mặc kệ ác mộng thiên tai có phải là sự thật hay không thì hôm nay cô cũng chuẩn bị lái xe đi, bổ sung thêm đồ dùng cần thiết trong nhà lại lần nữa.
Trước khi ra khỏi nhà thì cô xác nhận lại hệ thống giám sát thú cưng vẫn đang hoạt động, kiểm tra mái nhà và hệ thống cửa sổ.
Nhà bọn họ ngoại trừ mèo và vẹt thì cô còn nuôi nhím, rùa đen cùng với một con chuột đáng yêu.
Rùa đen kia là trước đây ông nội từng nuôi, sau đó để lại cho bố cô nuôi, không được mấy năm thì ném lại cho cô, tính từ khi ông nội mất cũng đã được 59 tuổi, là loài động vật lớn tuổi nhất trong nhà.
Cô xác nhận độ ấm của bồn nước, chậu cơm không có vấn đề gì, lúc này cô mới đi ra mở cửa gara.
Gara là một phòng riêng, bên trong chỉ có một chiếc xe SUV bình thường, là món quà sinh nhật cuối cùng vào năm 18 tuổi mà bố mẹ tặng cho cô.
Kể từ lúc đó cô hoàn toàn độc lập, thỉnh thoảng họ cũng sẽ cho cô một ít tiền nhưng dường như mấy năm nay đã không còn liên hệ gì nữa, cả bố và mẹ đều đã có một gia đình mới, cũng có con cái riêng của họ.
Bây giờ gia đình duy nhất của cô chỉ có một đám động vật nhỏ cùng chung sống trong căn nhà này, cho nên cô nhất định phải bảo vệ chúng nó thật tốt.
Từ biệt thự đi xuống dưới theo đường núi, mỗi khi ra vào khu biệt thự đều bị bảo vệ kiểm tra, trước đây Bạch Duyệt Khê cảm thấy cửa sắt cao lớn khắc hoa văn kia rất an toàn, nhưng lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì người ở trên núi sẽ bị nhốt một cách dễ dàng.
Trước khi rời khỏi, cô hỏi một chút.
“Chú Vương, nếu như khu này mất điện, có chú ở đây thì không nói, nhưng nếu không có thì làm sao mở được cánh cửa này ạ?”
Người bảo vệ là một chú tầm 40 tuổi, cũng đã quen biết cô nhiều năm, chú Vương lập tức vỗ ngực bảo đảm để cô yên tâm: “Khu của chúng ta đều có biện pháp xử lý khẩn cấp, nếu như không có người ở đây thì cũng sẽ có phương thức mở khóa bằng mật khẩu, không cần lo lắng.”
Bạch Duyệt Khê nhíu mày, trong giấc mơ của cô, cánh cửa này đã bị người ta lái xe đâm vào để phá, cũng không ai biết được hệ thống xử lý khẩn cấp ở đâu.
Lúc này là lúc nóng nhất vào buổi chiều, cũng không phải là giờ cao điểm, xe cộ trên đường cũng không nhiều, cô mất chưa đến mười phút đã tới nơi.
Thật ra mỗi tuần Bạch Duyệt Khê đều lái xe một chuyến đến siêu thị, cô không có thói quen tích trữ đồ dùng, tủ lạnh cũng cất nhiều loại đồ ăn, chủ yếu là rau củ tươi, cũng đủ để cô và đám động vật trong nhà dùng.
Nhưng cô gặp ác mộng được một thời gian dài, mang lại cho cô cảm giác không được an toàn, đặc biệt là hôm nay sau khi nhìn thấy đám động vật nhỏ kia chết đi, Bạch Duyệt Khê đã thấy không đúng rồi.
Cô sợ bản thân mình không phân rõ được đâu là hiện thực đâu là ác mộng, vì thế sinh ra cảm giác muốn tích trữ đồ không thể khống chế được.
Nhẫn nhịn trước, đầu tiên cô sẽ mua những thứ cần thiết.
Nơi này giống như siêu thị lớn, đồ gì cũng có đủ, phù hợp cho 4 đến 6 người trong gia đình, thậm chí ai muốn mua hàng mở tạp hoá cũng còn được.
Đổi lại giá cả nơi này không rẻ, nếu thực sự muốn mua số lượng nhiều thì nên đi đến chỗ bán sỉ…
Gạo, mì sợi, dầu ăn, còn có đồ khô dùng để tích trữ, mỗi thứ cô đều lấy một ít, có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.
Hiện tại đồ ăn tích trữ được lâu sẽ mang lại cho cô cảm giác an toàn.
===
TN Team: Ta da~~ Mong các bạn sẽ ủng hộ truyện nhó!!