Cô ra ngoài một chuyến, chủ yếu vẫn muốn đi xung quanh một vòng, nhớ được nhiều đường lối một chút, bình thường cô không ra khỏi nhà nhiều nên cơ hội đi đường vòng đến cửa bắc thì càng ít, khu biệt thự nhà cửa thưa thớt, những gia đình nhỏ đa số đều là những người sống lâu ở khu phía Bắc, cô cũng không thân.

Thời gian trôi đi, những ký ức miêu tả tận thế trong mơ của cô ngày càng nhạt đi, mỗi khi Bạch Duyệt Khê cảm thấy đó chỉ là một cơn ác mộng thì trái tim lập tức nhói lên, giống như một khi nhắm mắt thì cô có thể cảm nhận được cảm giác mất đi tất cả, cuối cùng chính là sự tuyệt vọng bên bờ tử vong.

Loại nhắc nhở đầy hãi hùng khiếp vía này khiến cho cô không có cách nào quên được chuyện này.

Còn một khoảng thời gian nữa, cho dù là thật hay giả thì tiền này cô cũng đã bỏ ra rồi, cải tạo lại nhà thì sau này cô cũng vẫn có thể ở, chung quy lại cũng không sai.

Nhưng cô thám thính được đúng thật đã xảy ra không ít việc kỳ quái. Tạm không nói đến vấn đề thời tiết, tháng sáu vốn chỉ nên ở tầm ba mươi độ, trạng thái gần bốn mươi độ vốn đã khác thường. Bây giờ lại thêm việc có người chỉ cần kích động một chút lại khiến da đỏ hết lên, đây là lần đầu tiên cô nghe đến hiện tượng này.

Tuy rằng việc tức giận đến mức mặt đỏ tía tai không hiếm thấy nhưng xảy ra nhiều như vậy vẫn có chút kỳ lạ.

Trong nhóm dạo này cũng có không ít video và hình ảnh, dường như mặt đều đỏ lên mắt trừng trắng, cũng có đặc điểm nhận dạng khác.

Người trong video cho dù tính tình trước đó thế nào, bây giờ chỉ cần động một chút lại đánh chửi người khác, kéo cũng không kéo ra được, theo như lời người khác nói thì họ cũng không uống rượu.

Bạch Duyệt Khê mở notebook ra, trang đầu là những chi tiết trong mơ mà cô ghi chép lại trước khi ký ức biến mất.

Bên trong rất ít nhắc đến người nhưng thời tiết cực đoan đúng thật sẽ khiến cảm xúc con người phập phồng rồi thay đổi, động một cái liền tức giận, phá đồ đạc, hơn nữa làn da toàn thân đều đỏ lên…

Bề ngoài trông như bị cảm nắng hay là say nắng nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng chính là các chỉ tiêu của cơ thể họ đều ở mức bình thường, nhiệt độ cơ thể cũng không quá cao, giống như cơ thể họ đã tìm ra được cách giải toả độ nóng ra tốt hơn vậy.

Loại cảm xúc phấn khởi và biểu hiện mang đầy lực công kích này thật sự làm cho Bạch Duyệt Khê thấy bất an.

“Phải nghĩ cách mua được mấy món vũ khí thôi.”

Những đồ vật quá mẫn cảm cô sẽ không động đến được, cuối cùng vòng đi vòng lại, cô chỉ có thể liên hệ nhờ người ta làm cho cô mấy loại thiết bị phòng cháy và công cụ sống sót khi dã ngoại, sau đó lại mua lại dao từ một người thích mua đồ về chế tạo dao.

Đợi đến khi rìu và bình chữa cháy được đưa tới thì cô đã để ở mỗi tầng một bộ.

Thời tiết cực đoan như vậy, sự uy hiếp chắc sẽ không chỉ đến từ hoàn cảnh nên cô phải làm tốt công tác chuẩn bị.

Về đến nhà, cô có thể nhìn thấy bên ngoài đã xác định xong vị trí, đã bắt đầu xây tường.

Thành phẩm cuối cùng sẽ cao hơn sáu mét, trên đầu tường cũng sẽ được trang bị hệ thống chống trộm, tường vây xi măng là do cô thương lượng lại với nhà thầu để tăng độ cao lên, chỉ ba mét thôi thì cô thấy không đủ dùng.

Một cái biệt thự đàng hoàng, toàn bộ vẻ ngoài xinh đẹp đã bị phá hủy đến mức chẳng còn gì nhưng dần dần có bức tường cao lớn bên ngoài khiến cho Bạch Duyệt Khê cảm thấy kiên định hơn, chắc chắn hàng rào gỗ kia không thể nào so được. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

May mà nhà của cô ở vị trí hẻo lánh nên bên bất động sản cũng đồng ý với kế hoạch trang trí tục tằng này của cô.

Kính cách nhiệt và chống cháy nổ được trang bị, sau khi những cần cẩu bắt đầu làm việc, họ lại thêm một lớp rồi một lớp chống trộm bên ngoài, ngôi nhà đã giống như một nhà tù nhưng lại khiến cục đá kẹt trong lòng Bạch Duyệt Khê rơi xuống.

“Bạch tiểu thư, thợ sửa nước với điện đến rồi, cô có thể nói trực tiếp yêu cầu của mình với cậu ấy.”

Việc kiểm tra lại nước và điện cũng nằm trong kế hoạch của Bạch Duyệt Khê, sửa lại những chỗ không hợp lý, sau đó gia tăng thêm lớp bảo vệ.

Nhà cô vốn đã trang bị máy sưởi từ trước, nhưng nếu không đủ điện hoặc điện áp có vấn đề thì những thứ này cũng chỉ để trang trí.

Vừa đúng lúc, người phụ trách máy phát điện và năng lượng mặt trời cũng đã tới, ba người cùng nhau thảo luận nửa ngày, cuối cùng đã định ra kế hoạch, lập tức khởi công.

Bạch Duyệt Khê kiểm tra máy phát điện năng lượng mặt trời xong, cần cẩu sẽ đến sau, ngày mai sẽ đem máy móc đến đây, hôm nay để công nhân lắp đặt bể nước trước.

Tăng thủy áp có thể tránh cho việc sau này nước không lên được tầng 3, đồng thời nối mấy cái bể trữ nước hôm nay mới đến rồi bắt đầu công cuộc dự trữ nước.

Nghe thấy tiếng nước chảy ào ạt vào bể đựng nước, cô yên tâm hơn không ít, chỉ là lúc trở lại tầng ba, mấy động vật nhỏ trong nhà Bạch Duyệt Khê lại đang đứng trên ban công.

Ban công đã được khép kín, chỉ có một cái cây thật lớn làm nhà cho mèo ở đó.

Bây giờ ba đứa nhóc đang đứng lên kệ, không biết đang làm gì, cùng nhau nhìn về một căn biệt thự cách đó không xa.

Nhà bên kia là hàng xóm nhà cô, nhưng nhà này hàng năm không ai ở, đã bỏ không rất lâu.

Năm đó khi quy hoạch, tất cả biệt thự đều thành một dãy dài, chỉ còn ngôi biệt thự kia một mình, ánh sáng cũng không tốt, hơn nữa theo cách nói phong thủy, nên cuối cùng bị Bạch Duyệt Khê nhặt lên với “Giá thấp”.

Nhưng căn biệt thự kia không giống như vậy, đó là chỗ có tầm nhìn tốt nhất toàn bộ khu biệt thự này, nghe nói là do chủ đầu tư tự để lại cho mình, nhưng lâu như vậy, trừ bỏ lúc trang hoàng thì chưa từng có động tĩnh khác, những thời gian khác cũng không thấy ai sống ở đó. Dường như từ khi căn nhà đó được xây xong, ánh đèn cũng không sáng lên nổi vài lần.

Cũng may khoảng cách giữa hàng xóm với hàng xóm cũng không quá gần, Bạch Duyệt Khê cũng không có ý định đi sang hỏi thăm.

Ở đây lâu như vậy nhưng cô lại không biết rốt cuộc nhà cạnh bên có ai ở không, nếu vào lúc trước thì chắc chắn sẽ không sao, nhưng bây giờ cô lại có chút để ý.

“Nhà cạnh nhà chúng ta có người ở sao?” Cô chủ động dò hỏi nhóm động vật nhỏ ngồi đây theo dõi cả ngày.

Dường như chú mèo Ba Tư nghe hiểu cô nói gì, nó cọ vào ống quần cô sau đó đặt móng vuốt lên cửa kính, tinh tế kêu vài cái.

Da Da lại càng khoa trương hơn, vùng vẫy đôi cánh nhỏ, bay lên bay xuống như muốn nói với cô gì đó.

Bạch Duyệt Khê hữu tâm vô lực, cô không biết tiếng động vật mà. Cô nhìn chuột bay nhỏ đã nhảy lên lòng bàn tay mình kêu chít chít không ngừng, có chút ngạc nhiên, “Mấy em bị làm sao vậy?”

Nếu chỉ có người vào đó ở thì mấy đứa nhóc này hẳn sẽ không kích động như vậy.

“Nhìn thấy động vật hoang sao?”

Mặc dù khu này rời xa trung tâm thành phố nhưng điều kiện vô cùng tốt, thi thoảng cũng sẽ có người nhìn thấy vài loại động vật nhỏ trong núi ra ngoài, lại nói vẹt và chuột bay nhỏ nhà cô đều là nhặt được ở trong khu này cả.

Ba đứa nhóc, đặc biệt là bé vẹt chỉ hận bản thân sao lại không sớm học cách nói chuyện với chủ nhân, kêu pi pi cả nửa ngày trời Bạch Duyệt Khê vẫn không hiểu gì cả.

Chú mèo Ba Tư đặt kỳ vọng đặt lên người nó lập tức dùng ánh mắt chê bai liếc nó một cái.

Bạch Duyệt Khê có chút dở khóc dở cười, cứ như vậy, vẹt cô nuôi mấy năm không học được một câu tiếng người nào, sợ là đang sốt ruột đến mức nói được cả tiếng phổ thông mất thôi.

Bạch Duyệt Khê đành phải đổi cách khác, dùng một biện pháp đơn giản để nói chuyện với chúng nó.

“Thế này đi, nếu đúng thì tay trái, còn nếu không phải thì đến tay phải nhé.”

Là một con vẹt, Da Da luôn rất thông minh, việc chọn tay trái tay phải, bọn họ cũng đã từng chơi rồi.

Bạch Duyệt Khê vừa dứt lời, chú vẹt trực tiếp bay đến tay trái của cô nhưng ngay sau đó lại bay về tay phải.

Cứ như vậy chuyền qua chuyền lại giữa hai cái tay, cô nghi ngờ vẹt nhà mình bị sao rồi.

Bạch Duyệt Khê bỏ Da Da có chút điên điên khùng khùng lên giá cho chim.

Cô cũng thật ngu ngốc, nếu bên cạnh có người đến ở thì cô có thể hỏi quản lý dân cư hay ai đó của bên quản lý khu trước mà.

Cô gọi điện thoại, rất nhanh đã có câu trả lời, đối phương nói gần đây có nhận được điện thoại, đúng thật là chủ nhà bên cạnh đã về đó ở một thời gian.

Dường như Da Da nghe hiểu nội dung cuộc điện thoại, trực tiếp bay đến bên tay phải của cô.

Bạch Duyệt Khê vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, đột nhiên hỏi: “Có phải bên cạnh có động vật kì lạ nào thường xuyên hoạt động bị các em nhìn thấy đúng không?”

Lúc này chú vẹt trước tiếp nhảy lên tay trái cô, ngay cả mèo Ba Tư bên cạnh cũng do do dự dự rồi dùng móng vuốt đặt lên tay trái Bạch Duyệt Khê.

Chỉ còn lại chuột bay nhỏ Nguyệt Lượng, nhưng nó lại không phản ứng gì mà chỉ đẩy một quả hạch vào tay cô.

Ngày nào nó cũng chỉ quan tâm xem chủ nhân đã ăn no chưa. Kết quả là bị vẹt con hận rèn sắt không thành thép dùng cánh đánh cho một cái.

Cảnh tượng như vậy khiến cho Bạch Duyệt Khê bật cười.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play