Đúng lúc đột nhiên người của đội thi công gọi điện thoại đến, Bạch Duyệt Khê nói chuyện với bảo vệ ở cửa để cho bọn họ đi vào.
Chỉ còn một khoảng thời gian, cô phải hoàn thành mọi thứ trước khi tận thế đến, tận dụng hết khả năng biến nơi này thành một toà thành lũy kiên cố.
Chỉ cần trả đủ tiền thì không có công trình nào không thể đuổi kịp tiến độ cả.
Bạch Duyệt Khê đề ra không ít yêu cầu, trong vòng hai tuần phải bàn giao công trình, trong khi công nhân viên đang vò đầu bứt tai thì cô lại phát cho vài bao lì xì lớn.
Không cần lý do, không cần lấy cớ, chỉ cần có tiền thì mọi việc đều dễ nói chuyện.
“Cô chắc chắn muốn loại bể như vậy sao?”
Ở cùng này đều là kẻ có tiền xây biệt thự, bên ngoài thiết kế vô cùng đẹp đẽ mà vị chủ thầu này lại chọn mấy cái bể cá không chỉ rắn chắc, còn vừa to vừa xấu để trang trí, hoàn toàn không hợp với toàn bộ khu biệt thự được trang hoàng lộng lẫy.
“Dùng tốt là được, mỗi tầng để một cái đi, còn riêng tầng cao nhất thì để ba cái”
Loại hồ trữ nước như vậy có rất nhiều tác dụng, ngoại trừ việc để nước thì cũng có thể đựng được rất nhiều đồ vật khác, nếu trận tai nạn này thật sự phát sinh thì cô mang theo thú cưng, chắc chắn không có cách vào đi vào nơi tụ họp của con người một cách bình thường được.
Nhưng ít nhất thì cô đã thấy trước trong mơ, nếu làm tốt công tác phòng hộ trong nhà thì không quá cần thiết phải ra khỏi nhà, đây chính là cách để cả nhà cô vượt qua cái nóng cực hạn đó.
“Còn có cái tường rào chắn bên ngoài, toàn bộ đổi thành hàng rào thép vật liệu phòng cháy ấy.”
Bây giờ bên ngoài biệt thự vì đẹp mà dùng loại hàng rào gỗ chống phân hủy, một khi cực nóng sẽ dẫn tới hỏa hoạn thì nhà bọn họ sẽ bị biển lửa vây quanh mất.
Nghĩ đến vấn đề hỏa hoạn, Bạch Duyệt Khê bắt đầu nhanh chóng chốt đơn những vật liệu phòng cháy chữa cháy, cũng nhất quyết yêu cầu đội thi công đổi hết tất cả những vật liệu dễ gây cháy nổ trong nhà đi.
“Chống lũ lụt chống hạn hán, phòng cháy rồi còn giữ ấm… Đều là những vật liệu đặc thì cô định cải tạo nhà thành thành lũy sao.”
Người phụ trách đã làm nghề này được vài thập niên nhưng ông cũng rất ít khi nhìn thấy có người phụ nữ nào lại muốn cải tạo nhà mình thành loại như vậy.
“Nếu định như vậy mà dự toán của cô cũng đủ, tôi có thể gọi đoàn đội chuyên nghiệp hơn xây dựng cho cô một cái thành lũy tận thế bắt đầu từ con số không cũng được, bây giờ không phải mọi người thích loại sinh tồn trong tận thế này sao?”
Bạch Duyệt Khê từ chối: “Tạm thời không cần.”
Nhà thầu vẫn nhiệt tình vô cùng, nắm chặt thời gian để phát triển nghiệp vụ, bây giờ thời tiết càng ngày càng ác liệt, giá hàng hóa đã tăng rất cao rồi, nếu chỉ làm có từng đấy thì sao mà đủ nuôi gia đình đây?
“Nếu không còn việc gì thì nếu sau này cô có ý định gì có thể đến đây tham quan.” Người phụ trách để lại một tấm danh thiếp và địa chỉ.
Bạch Duyệt Khê nhận lấy danh thiếp, dẫn nhà thầu đi lên phòng thú cưng trên tầng.
Tầng trên cơ bản thiết kế cho những động vật trong nhà, cũng may bọn nhóc không phải động vật lớn nên không gian hoạt động cũng coi như là rộng.
Sau khi thảo luận xong với nhân viên chuyên nghiệp về việc cải tạo cửa sổ và vấn đề phòng cháy tai họa ngầm thì Bạch Duyệt Khê chào hỏi mấy đứa nhóc.
“Lúc chị đi ra ngoài mua đồ, mấy đứa ở trong nhà phải ngoan đấy nhé.”
Mèo ba tư dùng đầu nhẹ nhàng cọ vào tay cô, ngồi xuống kêu một tiếng meo mềm như bông tựa như đang nói nó sẽ để ý mấy đứa kia.
Vẹt huyền anh Da Da đậu trên cái giá được đặc chế để làm chỗ đứng cho chim, lúc đầu chỉ pi pi hai tiếng, sau đó lại kẻ xướng người họa với chú mèo trắng to ở dưới, không nổi vài giây liền bắt đầu tăng tốc độ, bắt đầu cãi nhau với mèo, như đang muốn cướp sự chú ý của người lớn trong nhà. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Bộ dạng chúng nó cãi cọ ầm ĩ tràn đầy sức sống lại khiến thần kinh đăng căng chặt của Bạch Duyệt Khê thả lỏng không ít.
Nói đến cũng thật kì lạ, mấy thú nhỏ nhà cô đều là thiên địch của nhau, từ đầu cô đã chia phòng ở các tầng khác nhau để nuôi chúng nó, chỉ sợ vẹt bị mèo ăn.
Nhưng sau đó không biết từ bao giờ Nhóc Con đã học được cách mở cửa, lúc đó mới cô phát hiện một chim một mèo đã quen nhau rồi.
Cho dù ngày nào cũng đấu võ mồm nhưng Nhóc Con cũng chưa từng khiến đối phương bị thương, Da Da cũng chỉ tiện mỏ thể hiện, chưa từng đi nhổ lông mèo.
Chuột bay nhỏ cũng không có vấn đề gì, ngày nào cũng ngủ trong động, hai đứa nhóc còn lại cũng sống trong tổ, rất ít khi ra ngoài.
Rùa đen yên lặng nằm ngủ trong bể nước, bên cạnh là cái vại giữ ấm của con rắn ngô*, con rắn màu hồng nhạt ngại ngùng rúc ở bên trong không ra ngoài.
(*rắn ngô: Corn Snake – Rắn ngô có thân hình thanh mảnh với chiều dài 24-72 inches (61-182 cm). Chúng thường có màu cam hoặc màu vàng nâu, đen và có mảng màu đỏ xuống giữa lưng. Trên bụng được luân phiên bằng các hoa văn màu đen và trắng, giống như một bàn cờ vua.)
Chuột bay nhỏ đứng trên cành cây to trong phòng khách, đứng trên cao nhìn mèo và chim cãi nhau một lát thì cộp cộp bò lên ống quần bò của Bạch Duyệt Khê, bẹp một cái, đặt một quả hạch vào trong tay cô.
Bạch Duyệt Khê dùng đầu ngón tay vuốt vuốt đầu nó, nhận lấy quả hạch nhỏ, “Cảm ơn Nguyệt Lượng nha.”
Cô quay sang nói với các nhân viên tạm thời đừng đến phòng thú cưng, chỗ này đợi lúc cô về nhà hẵng bắt đầu khởi công.
Sau đó cô để lại không gian cho đội thi công, Bạch Duyệt Khê lập tức đi đến bước tiếp theo của kế hoạch dự trữ, cô đi chọn vật liệu xây dựng trước sau đó sẽ đi đến chợ đầu mối.
Tuy rằng biết có lẽ tận thế sẽ không đến nhanh như vậy nhưng biết được những cảnh trong mơ sẽ liên quan thế thực tế sau này, lòng cô vẫn không yên nên cần phải chuẩn bị sẵn sàng nếu tai họa lớn nhất đến.
Nhà thầu - ông Đặng cũng không lãng phí thời gian, dẫn cô đi đến nơi bán vật liệu xây dựng đi một vòng, Bạch Duyệt Khê không cần cái đắt nhất mà chỉ cần chúng có chất lượng và tính chất phù hợp nhất.
Cô học đại học chính quy về môi trường nên cũng có chút hiểu biết với những thứ này, cô nhanh chóng chọn vật liệu sau đó ông Đặng lập tức nhờ người đặt hàng rồi bắt đầu vận chuyển từng thứ một.
“Tiền đặt cọc tôi đã nhận rồi nên cô yên tâm, lần này nhất định sẽ làm tốt.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bên phía khu nhà cũng đã lập hồ sơ xong, tuy bọn họ khởi công khá gấp gáp nhưng cũng không quấy nhiễu đến các cư dân khác.
Chuyến này, cải tạo nhà đã tốn của cô hơn năm mươi vạn, chỉ riêng tầng hầm cũng đã tiêu phí không ít công sức của cô.
Trong trường hợp còn yêu cầu chất lượng như vậy thì đây đã là đội thi công tốt nhất mà cô có thể tìm được, đại đa số người trong đội đều là người ở đây, không lo lắng vấn đề sau này.
Tiền tiết kiệm còn dư lại cô phải mua những nhu yếu phẩm như đồ ăn và thuốc thang.
Trải qua những cảnh tượng như địa ngục trong mơ kia, bây giờ Bạch Duyệt Khê cảm thấy phải đặt cái ăn lên đầu ngay bên cạnh mình mới có thể yên tâm, cũng may những vật nuôi trong nhà rất ngoan, không kén ăn.
Cô đã tiêu hết một nửa tiền cô đang có nên cô đã đi một chuyến đến ngân hàng, bán hết những tài sản không quan trọng mà mình có.
Bất động sản dưới tên Bạch Duyệt Khuê có ba chỗ, trong đó có hai chỗ được cha mẹ cho, chỉ có chỗ ở bây giờ là do Bạch Duyệt Khê kiếm đủ tiền sau đó đưa cho cha, coi như là mua lại.
Cô làm công việc thiết kế game nên độc lập kinh tế từ rất sớm, hai căn hộ này coi như là thể diện cuối cùng trước khi cha mẹ tái hôn để lại cho cô.
Trong thời gian ngắn như vậy mà muốn bán nhà đi cũng không dễ, hơn nữa vị trí ngôi nhà kia khá đặc thù, giữ lại còn có tác dụng khác.
Cô bán những tài sản mà cô có với giá thấp xong Bạch Duyệt Khê bắt tay vào sửa sang lại những chỗ có thể kiếm được tiền, cho dù lần này do cô suy nghĩ nhiều thì hai căn nhà kia cũng có thể trở thành chỗ dựa cuối cùng của cô.
Radio trên xe không ngừng phát tin tức, những câu như thời tiết gần đây cực nóng, “Dạo gần đây, thời tiết toàn cầu đang cực nóng, nhiệt độ không khí trong thành phố chúng ta đã gần ba mươi chín độ, mọi người ra khỏi nhà nhớ phải bổ sung đủ nước, không phơi nắng lâu tránh bị say nắng…”
Bạch Duyệt Khê ngồi trong xe, suy nghĩ mãi, cô vẫn quyết định gọi điện thoại cho người nhà.
Đã lâu không liên hệ với người nhà, trước đó cô có nhắn tin qua nhưng quả nhiên như đá chìm đáy biển.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể gọi điện cho hai người họ.
Bên phía cha Bạch là do thư ký mấy năm vẫn chưa đổi nhận điện thoại, nói rằng ông ấy đang mở họp, sau khi xong sẽ chuyển lời cho Bạch tổng.
Bạch Duyệt Khê đành phải gửi tin nhắn thoại thật dài qua ứng dụng nói chuyện, bảo thư ký nhớ nhắc cha Bạch nghe.
Bên phía mẹ cô thì bà đã trả lời, nói một nhà ba người bọn họ đã đến trang trại để tránh nóng.
Nghe thấy tin tức này, Bạch Duyệt Khê nhẹ thở ra.
Không bàn đến những thứ khác thì nếu tận thế cực nóng đến, hoàn cảnh ở trang trại chắc sẽ tốt hơn những chỗ khác một chút.
“Mọi người ở trên núi nhớ dự trữ nước nhé, con nghe nói thời tiết năm nay không quá tốt, mẹ với bác nên để mua thêm nhiều đồ ăn ở chỗ ở lại hơn đấy, tóm lại thì sẽ tiện hơn một chút.”
Cô cũng không dám nói quá kỹ, không chỉ sợ cha mẹ vốn xa cách nghĩ mình là kẻ điên, cô cũng sợ những thứ đó chỉ là do cô gặp ác mộng mà thôi.
Mười mấy tuổi cô đã bắt đầu sinh hoạt một mình, mỗi năm chỉ nhận được mấy cuộc điện thoại, vốn dĩ họ đã là quan hệ xa lạ trong gần mười năm, nếu cô nói đến mấy chuyện “Giả sử tận thế đến” đó, sợ là sẽ bị gọi đi khám bác sĩ tâm lý trước.
Nhưng cơn ác mộng đó đang từng chút một biến thành sự thật, không khỏi khiến cho Bạch Duyệt Khê cảm thấy may mắn, phía sau cô còn những động vật cần cô chăm sóc, còn có người nhà của cô nữa.
Bạch Duyệt Khê mở camera theo dõi thú cưng ra, lúc này chim và mèo đã không còn cãi nhau nữa mà chạy đến ban công đồng thời nhìn ra bên ngoài, nơi xa là một biệt thự đã bỏ trống nhiều năm, cũng không biết có phải có người trở về ở hay không.
Bạch Duyệt Khê quan sát một lúc không thấy được kết quả, nhưng cô lại nhận được điện thoại trả lời của bà Bạch.
Mẹ Bạch Duyệt Khê là Trịnh Khê, là một nữ cường nhân cứng rắn, sau khi phát hiện chồng mình ngoại tình bà liền quyết đoán mang theo một nửa tài sản nhanh chóng ly hôn, sau đó cũng cấp tốc bắt đầu một gia đình mới.
Chồng thứ hai của Trịnh Khê tính cách trung hậu thật thà, tuy điều kiện không bằng bà ấy nhưng cũng thành công có được quyền lên tiếng trong nhà, mấy năm trước bà ấy mới sinh thêm một đứa trẻ nữa.
AI có thể nghĩ đến, con gái lớn ít khi liên hệ hôm nay đột nhiên lại có một cuộc điện thoại như vậy, bà Trịnh có chút để tâm.
Cụp điện thoại xong, Trịnh Khê gọi chồng đang tưới hoa lại.
“Ông Lưu, hôm qua không phải Nam Nam than thời tiết quá nóng sao? Tối nay chúng ta xuống dưới chân núi đi siêu thị đi.”
“Được thôi, đợi chút anh đi lấy xe.”
“Lấy cái SUV to một chút.”
Vừa nói chuyện với chồng xong thì di động của bà ấy lại rung lên, mở ra thì phát hiện là tin nhắn của Bạch Duyệt Khê, là danh sách đồ dùng tránh nóng.
Tính cách của đứa con gái này thế nào bà ấy biết rõ, mười mấy tuổi vừa mới thi đậu đại học cô đã đứng trước mặt bọn họ nói rằng con đã biết bố mẹ ly hôn, sau khi thi đại học xong con sẽ ra ngoài ở.
Một đứa trẻ bình tĩnh hiểu chuyện như vậy, sao lại đột nhiên gọi điện nói chuyện như vậy?
Trang trại tránh nóng xa hoa, bản tin tức trong TV không ngừng cảnh báo, tuy rằng rất nhanh đã đổi sang tin tức giải trí nhưng dù sao thì Trịnh Khê vẫn dao động.
Bà ấy thương lượng xong với chồng liền đi xuống dưới chân núi tìm mấy người công nhận giúp vận chuyển vài món đồ lớn lên, bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng, trong nhà còn có một thằng nhóc ba tuổi, chuẩn bị nhiều thêm một chút cũng không có việc gì.