Gọi xong hai cuộc điện thoại, rốt cuộc Bạch Duyệt Khê cũng khởi động xe đi đến mục tiêu thứ ba, một loạt siêu thị ở phố cũ.
Tuy rằng nói là siêu thị nhưng thật ra là cửa hàng bán sỉ.
Hôm nay cô ăn mặc khá tùy ý, trước khi đi vào đã lấy dây buộc tóc lên, mang theo notebook viết tay bắt đầu đi vào.
Nếu nói nơi nào có số lượng hàng hóa lớn lại có thể có giá rẻ mà không thể tìm thấy được ở nơi khác, đương nhiên chính là cửa hàng bán sỉ.
“Bà chủ, cho mộc nhĩ, nấm hương, hương liệu, thịt khô treo gió, nước chấm có thể để lâu, còn có rau khô theo mùa, tất cả tôi sẽ mua số lượng lớn nên để cho tôi giá tốt chút.”
“Còn hương liệu nữa, mỗi loại khác nhau lấy năm mươi cân.”
Hương liệu có tác dụng rất lớn, không chỉ có thể nấu ăn còn có thể phòng muỗi, sau này còn có thể dùng làm thứ khác.
Bà chủ cửa hàng đồ khô hơi béo cười tươi như hoa, nói xong giá cả bà ấy giả vờ làm vẻ mặt đau khổ bắt đầu chở hàng hóa cho Bạch Duyệt Khê.
“Ai da, giá này đã là giá gốc rồi, mỹ nữ à, nếu cô còn muốn ép giá nữa thì tôi không bán được đâu.”
Bạch Duyệt Khê biết bà ta còn kiếm được lãi nhưng giá này đúng thật đã rất phải chăng rồi.
Nhưng mà nếu tới loại phố bán sỉ này vội vàng mang đi nhiều hàng hóa như vậy mà không trả giá mới là kì lạ.
Hàng khô và các loại đồ muối rau ngâm đều là những đồ ăn bảo quản được rất lâu, hơn nữa nếu được hút chân không thì cũng có thể chống đỡ được một thời gian rất dài.
Mấy thổ sản vùng núi được bán theo gram, tuy rằng giá đắt nhưng chiếm ít không gian, hơn nữa dinh dưỡng cũng nhiều nên đương nhiên cô không chút do dự mua về một số lượng lớn.
“Ở đây có bán hạt giống không?”
Ở bên trong bầu cắm đầy những loại rau quả màu sắc rực rỡ được đóng theo túi.
Bà chủ béo đang ở kia đóng gói hàng hóa giới thiệu cho cô nhưng cũng không quay đầu lại.
“Mấy năm nay không phải lưu hành vườn rau trồng ở ban công sao? Hạt giống bán khá tốt nhưng những loại trồng được trong mùa này không nhiều lắm, cô tự xem đi, đều là mấy đồng tiền một bao, không cần cân, cứ lấy thôi.”
Bạch Duyệt Khê chọn, chọn được không ít hạt giống rau quả.
Bà chủ thấy cô là khách hàng lớn, huých huých khuỷu tay chỉ sang bên cạnh.
“Dầu và gạo nhà nào cũng cần, bên cạnh là tiệm gạo cô có muốn sang xem không?”
Bạch Duyệt Khê đi theo bà ta vào tiệm gạo kế bên, các loại hạt kê và gạo chồng chất thành núi, còn có quả hạch và đậu rang.
Trong nhà cô có nuôi vẹt, tuy rằng Da Da nhỏ, ăn không hết bao nhiêu nhưng đúng thật là cô nên chuẩn bị nhiều loại hạt, đậu.
“Túi gạo nhỏ hút chân không, tôi muốn lấy số lượng nhiều, bà còn bao nhiêu?”
Với kiểu giọng người giàu này, bà chủ cửa hàng gạo trực tiếp dẫn cô vào kho hàng phía sau để cô tự chọn.
“Túi gạo nhỏ hút chân không, tôi không trữ quá nhiều loại này, nếu cô muốn mua tôi có thể giảm giá cho cô chút ít.”
Cửa hàng bán sỉ, túi gạo lớn thường bán được nhiều hơn túi nhỏ, rất ít người mua túi nhỏ lại đi đến chỗ này mua gạo, đại đa số đều đến những siêu thị nhỏ mua.
Cái Bạch Duyệt Khê muốn chính là loại túi gạo nhỏ, tiện mang theo, nếu gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, việc ôm bao gạo một trăm cân chạy trốn đương nhiên là không thể được.
“Túi gạo 5kg lấy một trăm túi, túi 2.5 kg lấy hai trăm túi, 50kg thì năm túi thôi. Những loại ngũ cốc khác mỗi loại lấy năm mươi túi 1kg.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Bạch Duyệt Khê ghi lại những loại ngũ cốc mà cô muốn mua, trực tiếp đưa cho bà chú ấn máy tính.
Cô không quên quét qua cửa hàng đồ khô một chút, sau khi xác nhận giá xong thì trả tiền.
“Đồ gửi đến địa chỉ này.”
*
Về đến nhà đã hơn mười hai giờ đêm, một ngày dài đã tiêu hết hơn nửa tiền tiết kiệm nhiều năm của Bạch Duyệt Khê, sau này có khả năng còn phải tiêu nhiều hơn.
Lái xe vào gara, cô có thể thấy trong nhà đã thay đổi rất nhiều.
Tầng trên ngoại trừ những cửa sổ bên ngoài thì thay đổi không lớn nhưng ở dưới tầng một, toàn bộ đã được cải tạo lại.
Nơi thấy rõ nhất chính là sân, toàn bộ những hàng rào cũ đã bị bỏ đi sau đó đổi thành thứ có hiệu quả chống trộm tốt hơn, tường xi măng cao ba mét.
“Ngày mai đến bên bất động sản làm nốt mấy thủ tục còn lại, những đồ có thể mua trên mạng đều đã mua xong, còn phải tìm cách mua thêm nhiều thiết bị tinh vi…”
Một khi tai họa cực nóng bắt đầu thì việc cúp điện coi như là ván đã đóng thuyền chứ đừng nói những vấn đề kéo theo sau đó.
“Nếu như nó thật sự chỉ là ác mộng thôi thì tốt rồi.”
Bạch Duyệt Khê mệt mỏi bò lên tầng, vừa mở cửa ra cô đã gặp ba đứa nhóc ngang ngoãn chờ cô về.
Hôm nay cô mua nhiều đồ, ra ra vào vào đều là người ngoài, vì tránh cho mấy đứa này kinh sợ thì trừ lúc đội thi công đi vào đo kích thước, những thời gian khác Bạch Duyệt Khê đều khóa từ tầng hai đổ lên.
“Chị đã về rồi.”
Bạch Duyệt Khê vừa ngồi xổm xuống đã bị mấy nhóc lông xù xù cọ tới cọ lui.
Vừa tắm rửa xong, trong lòng cô bế một con mèo Ba Tư màu trắng lớn, trên vai có một chuột bay nhỏ đang đứng, còn vai phải lại là vẹt đang ngẩng đầu ưỡn ngực, Bạch Duyệt Khê đi đến kệ thủy tinh lớn bên ban công, một nhà chính thức mở họp.
Cô không quan tâm đám nhóc có nghe hiểu hay không, chỉ lo nói chuyện mình làm hôm nay và những chuẩn bị cho việc sau này.
Lúc cô nói chuyện, những đứa nhóc đều ngoan ngoãn đứng yên bất động, bộ dạng nghiêm túc lắng nghe.
Thật ra động vật nuôi càng lâu thì càng có nhân tính, trong nhà có rùa đen nuôi mấy chục năm là do ông cô đưa cho.
Nếu tính bổn phận thì cô cũng phải gọi nó là bác.
Khu sinh hoạt của ba đứa nhóc đã chiếm phần lớn phòng khách, cây thô để làm nhà cây cho mèo, hốc cây cho chuột bay nhỏ, còn có chỗ ở của vẹt treo các cần trục thẳng, nhìn qua giống như bày trí vườn nhỏ cho thú cưng.
Nhưng rùa đen lại ở một chỗ khác, giống như là rừng mưa nhiệt đới, tầng trên cùng là thực vật thủy sinh tuần hòa, thông qua bộ rễ lọc của thực vật, phía dưới là bể thủy tinh có thể so với bể lớn ở chợ hải sản.
Bể thủy tinh được tạo hình rất công phu tỉ mỉ, rất nhiều đá trong bể đều do ông Bạch Duyệt Khê tự mình lên núi đào.
Trước khi ông mất, ông đã nói muốn đưa con rùa này cho cô nuôi.
“Động vật cũng nhớ tình bạn cũ giống con người, Duyệt Duyệt, con rùa này đưa cho ba cháu chắc chắn nó sẽ không nuôi tốt, sau này ông giao nó cho cháu, mỗi một cục đá ở đáy đều do năm đó ông tự đào, Trình Sơn rất thích chúng đấy.
Tên của rùa đen là Trình Sơn, cho đến bây giờ cô vẫn không xác định được chính xác chủng loại của nó, những rùa sống lâu như vậy cũng không nhiều.
Mai rùa màu xanh đậm sáng bóng bên ngoài của rùa đen hình như đã có chút vỡ, sợ là nó sắp bắt đầu lột xác.
Bạch Duyệt Khê dựa vào bể thủy tinh nhỏ giọng nói chuyện, “Hai ngày nữa chắc trong nhà sẽ thi công, đến lúc đó chắc sẽ ồn hơn cả hôm nay, sau này chúng ta sẽ phải dọn xuống tầng hầm ở, có khả năng sẽ không được phơi nắng nữa đâu.”
Rùa đen Trình Sơn cực kì thích phơi nắng rồi đến buổi tối mới trầm mình xuống nước, nhưng vì tránh cho hoàn cảnh sau khi vào thời cực nóng, bọn họ phải chuyển dời rùa xuống tầng hầm.
Nói chuyện với động vật sống lâu nhất trong nhà xong, Bạch Duyệt Khê lại lấy rắn đang ngủ ngon trong vại giữ ấm ra cho ăn.
Con rắn ngô màu hồng vô cùng nhỏ, giống như một cái kẹo mềm dẻo dai.
Con rắn này do Da Da chộp về nên lá gan vô cùng nhỏ, cũng rất ngoan ngoãn, Bạch Duyệt Khê đã nuôi nó được ba năm nhưng cũng chỉ lớn hơn một chút, hôm nay nhìn thấy, cô cảm giác như bề ngoài của nó không đúng lắm, da rắn nhỏ hồng nhạt hình như hơi mờ.
“Tuyết Mễ, em sắp lột da sao?”
Lạ thật, trong thời tiết như vậy mà rùa đen và rắn ngô lại đồng thời muốn lột da.
“Thiết bị phát điện còn có năng lượng mặt trời nữa, không biết bây giờ làm hầm băng còn kịp không đây…”
Thật sự quá mệt rồi, cứ như vậy cô ngủ thiếp đi nhưng sau khi ngủ một giấc đến hừng đông, trong mơ chỉ trắng xóa một màu, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Những cảnh tượng tử vong tra tấn cô đã biến mất, những chi tiết trong đầu cô về tận thế lúc trước cũng từ từ tiêu tán.
Đinh một tiếng — dự báo thời tiết ở điện thoại tự động thông báo.
Một ngày tiếp theo, nhiệt độ không khí đã là ba chín bốn mươi độ nhưng bây giờ mới tháng sáu.
Thông báo trong các ứng dụng, tất cả những tin chưa đọc đều có chấm đỏ.
Tin được ghim cố định trên đầu ứng dụng nhắn tin, Phương Dạo nói dạo này cô ấy đang thu dọn đồ vật trong tiệm, qua hai ngày nữa sẽ đóng cửa hàng đến giúp cô.
Bạch Duyệt Khê nhắn lại cô ấy ra ngoài nhớ chú ý an toàn.
Còn những tin chưa đọc khác đều đến từ bất động sản nhà và khu nhà cô đang ở.
Hiệu suất bên phía bất động sản rất cao, bọn họ cho phép đoàn xe thi công ra vào và nói những việc cần chú ý khi trong việc cải tạo cho cô.
Đồng thời còn nhắc nhở, nói dạo này đừng đi đến hướng Bắc.
Bạch Duyệt Khê hỏi một câu vì sao, nhân viên công tác bên kia chỉ nói bởi vì bên kia có một ít việc phải phong tỏa đường, đi sang khu phía Nam xuống núi sẽ tiện hơn.
Do khu nhà này có địa thế khá cao nên đường xuống sẽ có hai còn đường Nam và Bắc, lúc trước Bạch Duyệt Khê đều đi cửa nam, tuy rằng ký ức về cảnh trong mơ đã tiêu tán nhưng cô đã đoán được.
Quả nhiên, khi mở nhóm dân cư ra thì các loại video và tin tức linh tinh đều có.
Nguyên nhân gây ra là có một cửa hàng lập ra tủ đông từ thiện miễn phí nhưng dạo này luôn có dân thất nghiệp lang thang, một lần lấy chính là lấy mười mấy bình nước đá, cuối cùng bị chủ tiệm bắt được.
Người bị bắt ngại mặt mũi, cuối cùng lao vào đánh nhau, tức muốn hộc máu liền đạp cái xe điện ở ven đường.
Cái xe kia bị phơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang mấy ngày nay, vừa ngã xuống không kịp khiêng lên thì đột nhiên tỏa ra khói rồi bốc lửa.
Cuối cùng cả một cái xe điện đều bị thiêu rụi, loại hỏa hoạn nhỏ này lại dẫn đến đường dây điện bên phía khu Bắc hư hỏng, ngay cả khu công nghiệp cũng bị ngừng điện.
Lúc này, phía quản lý khu lại nói phải tiến hành kiểm tra tu sửa mạch điện, cả ngày đều cúp điện, trong thời tiết cực nóng như vậy thì ai mà chịu nổi, huống chi lại còn nhiều chủ quán buôn bán như vậy.
===
Tên truyện: NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN
Tác giả: Thịnh Vãn Phong
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Giới thiệu:
Trong lòng các tiểu thư khuê các nhà quyền quý trong kinh thành đều có cùng một ánh trăng sáng.
Đích trưởng tử của Tạ gia, Tạ Uẩn, tuấn mỹ vô trù, vô cùng tự phụ.
Nhưng Tang Yểu không thích hắn, nguyên nhân là có một lần nàng vô ý trẹo chân ở bên cạnh hắn, người này rõ ràng chỉ duỗi tay một cái là có thể đỡ lấy nàng vậy mà lại bất động thanh sắc né sang bên cạnh một chút, trơ mắt xem Tang Yểu té ngã, làm nàng mất mặt trước vô số người.
Tang Yểu: ╰ ( ‵□′ ) ╯
Việc này Tang Yểu ghi nhớ đã lâu, mỗi khi Tạ Uẩn đi qua nàng, nàng đều phải giận dỗi hừ một tiếng, nhưng trước nay Tạ Uẩn cũng chẳng liếc nhìn nàng một cái nào.
Tang Yểu: Càng tức giận hơn ( `Δ? )!
Mãi cho đến khi Tang Yểu vô tình nhặt được sổ tay của Tạ Uẩn, mở ra đã thấy ——
Bên trong không chỉ được ghi chép kỹ càng tỉ mỉ tình yêu của Tạ Uẩn đối với nàng mà còn có không ít hương tình diễm sử do hai người bọn họ đóng vai chính, càng kỳ quái hơn chính là còn có thư tình Tạ Uẩn viết cho nàng, vô cùng khoa trương, vô cùng lớn mật!
Tang Yểu thẹn quá hóa giận, nàng bang một tiếng, khép sổ tay lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Từ đây, ánh mắt khi nàng nhìn Tạ Uẩn trở nên khác lạ.
Quả nhiên mỗi một người ưu tú đều có phiền não riêng, Tạ Uẩn nhìn như không gì làm không được, kỳ thật cũng chỉ là một người yêu mà không có được, thậm chí còn không dám nói cùng nàng một câu, mỗi ngày chỉ có thể đáng thương chìm trong mộng ảo mà thôi.
Từ trước đến nay Tang Yểu vẫn luôn mềm lòng, ngẫu nhiên đại phát từ bi chủ động nói chuyện cùng Tạ Uẩn.
Tạ Uẩn vẫn cứ lãnh đạm như thường.
Tang Yểu: Thẹn thùng thôi.
Sau này trong gia tộc có biến, Tang Yểu bất đắc dĩ phải cầu kiến Tạ Uẩn.
Với Tạ Uẩn mà nói, đây cùng lắm cũng chỉ là lần gặp mặt cho có lệ mà thôi.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng: “Cô nương mời đi về, kết cục việc này đã định.”
Nàng biết ngay tên cẩu nam nhân này sẽ không dễ dàng đáp ứng nàng mà.
Tang Yểu không nói hai lời tiến lên hôn hắn một ngụm, “Đừng giả vờ nữa, thế này là được rồi chứ.”
……
Không gian tĩnh lặng, hai người bốn mắt nhìn nhau
Chuyện này không bao lâu thì thành danh, Tạ Uẩn từ trước đến nay thong dong bình tĩnh rốt cuộc bắt đầu nhìn thẳng vào vị thiếu nữ gan to bằng trời này.
*
Gã sai vặt bên người Tạ Uẩn trộm viết thoại bản đẩy thuyền cp Tang Yểu cùng Tạ Uẩn, một ngày nào đó hắn phát hiện thoại bản cẩm kỵ do mình tỉ mỉ sáng tác đột nhiên biến mất!
Sau này, tuy rằng thoại bản tử không thấy, nhưng cp hắn vẫn luôn mong ngóng kia lại thành thật rồi?!?
Thật lâu sau nữa.
Thoại bản biến mất đã lâu lại xuất hiện trong tay phu nhân nhà hắn, phu nhân chỉ vào thoại bản nói cho hắn biết,“Đừng nhìn tên nam nhân cũ kỹ kia mà xem thường, kỳ thật nội tâm chàng ấy cũng rất cuồng dã đấy.”
1v1 sc he