Ông Đặng thở dài, nhìn về phía cô gái có căn biệt thự đã được cải tạo lại, “Tôi biết cô muốn tìm cách ngăn chặn ánh sáng trắng đó nhưng tôi làm một cái túi bùn ngủ chỉ có hiệu lực trong vòng hai mươi tiếng đồng hồ.”

Sau khi bắt đầu làm ông ấy đã tính toán thời gian sẵn rồi cho nên dù cho có chuẩn bị được nhiều thì cũng không có cách nào dùng tới.

Những người sống sót ở nhà A sẽ đi xuống dưới bồn hoa dưới lầu đào sẵn đất mang về đưa cho ông Đặng xử lý, bây giờ mỗi nhà đều có mấy thùng đất được đào ở dưới luống hoa, hoặc là đất làm vườn.

Dùng chút đồ ăn để trao đổi với ông Đặng làm đồ đất, ít nhất có thể đảm bảo mấy người trong nhà bình an vượt qua ban ngày.

“Đất tương đối nặng, chờ ngày mai khi cô quay về tôi sẽ xử lý cho cô rồi hãy mang về nhà.”

Bạch Duyệt Khê: “Nặng một chút cũng không sao, giờ sức của tôi lớn. Hơn nữa, hôm nay tôi về trước đợi ngày mai đến giờ tập hợp sẽ quay lại đây.”

Chuyện tiên đoán bị bỏ qua, Bạch Duyệt Khê cũng rất có thành ý lấy đồ trong ba lô ra.

“Chỗ tôi có thuốc trị bệnh ho giống như dì, thêm ít thực phẩm nhập khẩu, còn lại nếu ông có yêu cầu gì thì cứ nói ra, ví dụ như thuốc gì đó đợi lần sau tôi đến có thể đưa theo.”

Nhà cô có khá nhiều đồ, về điểm này ông Đặng rất rõ ràng, nhưng người đàn ông trung niên lại đè chặt ba lô của cô xuống: “Cô đừng hở chút là đưa thứ tốt ra bên ngoài, sao cô lại không có mắt như Tưởng Miêu Miêu vậy?”

Ông Đặng cho rằng đứa nhỏ này chỉ ở một mình trong nhà rồi mạo hiểm ra ngoài dùng vật tư để đổi lấy tin tức, có lẽ trong lòng cũng không nỡ, thậm chí còn có sự sợ hãi mong manh.

Ông ta không hề biết rằng Bạch Duyệt Khê đã xách rìu giết biết bao nhiêu con chuột biến dị, bốn con quái vật da đỏ, cái bọn mà nghe tiếng thôi cũng khiến người ta cảm thấy sợ mất mật.

Ông Đặng chỉ cảm thấy nếu ông ta và vợ có con thì có lẽ con bé cũng lớn bằng cô gái này.

Khi con người đối mặt với hoàn cảnh ác ý thì không khỏi chỉ muốn lo cho bản thân, che giấu bản thân thật tốt. Nhưng khi đối mặt với thiện ý, bọn họ cũng sẽ dùng thiện ý đáp lại.

“Cô không cần đưa đồ quá tốt cho tôi đâu, nhiêu đây là đủ, thuốc gì đó thì cứ giữ lại mà dùng. Nhà tôi có đủ thuốc cần dùng rồi, còn nhà cô còn có mấy đứa động vật nữa, chúng nó cần lo lắng nhiều hơn bọn tôi.”- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Những người khác trong tòa nhà còn phải dựa vào ông ta để làm túi bùn ngủ nghỉ, cho nên vừa sợ vừa kính.

Bạch Duyệt Khê cũng không muốn thiếu nợ nhân tình của người ta, “Hôm nay tôi mang mấy thứ không ăn luôn là hư, ông cứ cầm lấy đi, ông làm đồ cho tôi, với tôi mà nói nó có tác dụng lớn hơn nhiều so với đồ ăn.”

Ánh sáng trắng gây ra tổn hại như thế nào ai cũng biết, không ai muốn biến thành quái vật cả, càng không muốn chết. Nếu năng lực của ông Đặng thực sự hữu dụng, vậy Bạch Duyệt Khê nguyện ý xây dựng mối quan hệ hợp tác lâu dài với ông.

Ông Đặng còn muốn từ chối nhưng Phương Tiểu Anh đứng bên cạnh đã trực tiếp vỗ lên mu bàn tay ông, cố ý mắng: “Đứa nhỏ còn phải canh giờ về nữa đó, đừng ở chỗ này đẩy tới đẩy lui nữa, cho ông thì ông cứ nhận đi.”

Ông Đặng bị bà ấy đánh cho run một cái, gât đầu hai lần rồi cầm đồ về, “Cô chủ Bạch chờ một lát, tôi đi vào phòng tắm lấy đất tạo cho cô hai bao con nhộng mang về.”

Bạch Duyệt Khê cảm thấy hai người trung niên này cũng không tệ lắm, lập tức xua tay nói: “Tuổi của hai người cũng gần xấp xỉ tuổi bố mẹ cháu, cứ gọi cháu là Tiểu Duyệt hay Duyệt Duyệt là được.”

Phương Tiểu Anh nghe thấy nửa câu đầu của cô xong không biết như đang nghĩ gì, vẻ mặt dịu dàng không ít, “Duyệt Duyệt, nếu cháu không muốn ở khu biệt thự phía Nam thì có thể dọn đến đây ở cùng bọn dì, ở chỗ này còn có phòng trống, có thể tạm thời để cho người khác ở.”

Nghe thấy dì Phương nói như vậy, Bạch Duyệt Khê càng thêm chắc chắn ông Đặng không hề nói ra chuyện nhà cô xây thêm tầng hầm ngầm với ai cả, cũng không kể gì về những vật tư bên trong với vợ của mình. ( truyện trên app T𝕪T )

Trách không được ông lại cẩn thận với khả năng tiên đoán qua giấc mơ của vợ mình như vậy, hình tượng thương nhân và tính cách thật của ông Đặng chẳng ăn khớp với nhau chút nào.

Bạch Duyệt Khê ở trong phòng trò chuyện với Phương Tiểu Anh tầm mười phút, ông Đặng đã bưng hai túi bùn nhỏ bằng hai con gà ăn mày đi tới đây.

“Thứ này sử dụng rất đơn giản, dùng tay kéo sợi dây thừng xuống, bùn sẽ bao trùm toàn thân của cháu liền.”

Ông Đặng giải thích cách dùng cho cô một lần, sau đó nhanh chóng làm mẫu bằng một bản mini.

Trên nắm bùn nhỏ bằng kén tằm có một mảnh vải nhỏ, sau khi kéo mảnh vải ra nắm bùn lập tức biến thành một mảnh đất màu vàng giấy origami.

Một tầng đất màu xám bao trùm lấy cánh tay phải của ông Đặng.

“Cứ kéo như vậy, nó sẽ trùm hết toàn bộ cơ thể của cháu, cái này của chú là vì không đủ nguyên liệu nên dán hơi chặt nhưng trên thực tế là nó khá rộng.”

Ông ta dùng ngón tay xoắn vào lớp đất màu vàng kia, giống như trang phục chống nắng vậy, quả nhiên y hệt một tấm vải dệt mỏng dán lên da, dễ mặc dễ gỡ.

“Hai túi bùn lớn này có thể hình thành túi ngủ, cũng đủ cho cháu ở bên trong nằm lăn lóc nhưng tốt nhất là nên sử dụng ở một chỗ an toàn, dù sao thì chú cũng chưa thử năng lực phòng ngự của nó.”

Ông cũng không có can đảm để thí nghiệm.

Ban ngày bọn họ đều sống ở bên trong tòa nhà, chỉ có ban đêm mới có thể đi ra cửa. Mà ban đêm ra cửa chỉ có mỗi nhà nào nuôi chó mới ra.

Nói đến vấn đề nuôi chó này, thật ra Bạch Duyệt Khê có hơi tò mò nhưng nhà ông Đặng không nuôi con gì, chỉ trồng một cây xương rồng nhưng đã chết, có điều đống đất trong chậu đó cuối cùng lại trở thành thứ cứu mạng cả nhà bọn họ.

“Vậy hôm nay cháu xin phép về trước, ngày mai cháu sẽ đến tòa A gặp chú dì, tiện thể cùng bên chỗ đội tuần tra và chó đến bên phố chợ xem sao.”

Ông Đặng ừm một tiếng, đưa cô ra cửa, ánh mắt của Phương Tiểu Anh cứ dán chặt lên phương hướng cô rời đi nhưng bà ấy không dám níu kéo Bạch Duyệt Khê làm chậm trễ thời gian của cô.

“Trên đường về chú ý an toàn, ban đêm là lúc có nhiều sinh vật biến dị nhất đó.”

Bạch Duyệt Khê nghe được sự quan tâm trong giọng nói của dì Phương, gật đầu tỏ vẻ bản thân đã biết rồi, ngay sau đó cô liền gõ cửa nhà đối diện.

Tưởng Miêu Miêu ở nhà chị gái đối diện, chờ Bạch Duyệt Khê nói xong chuyện rồi đưa cô xuống tầng một.

Tốc độ xuống tầng của các cô nhanh hơn rất nhiều nhưng chảy không ít mồ hôi, độ ấm sau nửa đêm hình như cũng không cao đến thế, nơi này khác với tòa nhà bên ngoài, có lẽ đây là công lao của rừng bụi gai.

Tưởng Miêu Miêu không hỏi rốt cuộc Bạch Duyệt Khê đã nói cái gì ở nhà ông Đặng, càng không tò mò về vấn đề quả táo.

“Chị Duyệt Duyệt, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở thời gian đã thỏa thuận, đến lúc đó em sẽ mang em gái và Oreo cùng xuống dưới, hôm nay em sẽ ươm giống cho gai nhỏ, hai ngày nữa là chị có thể đưa về được rồi.”

“Cái này chưa vội, chờ giải quyết xong chuyện rồi nói sau.”

Tưởng Miêu Miêu dạ một tiếng, có chút lưu luyến không rời mà đưa cô đến cổng lớn.

Rừng cây bụi gai xung quanh chậm rãi mở ra một cánh cổng lớn, từ tầng hai đến ba đều có nhân viên tuần tra, chắc là trong thời gian ngắn ngủi đã tám không ít chuyện bát quái, đối với việc một người ngoài như Bạch Duyệt Khê xuất hiện ở đây cũng không có vẻ gì là quá bất ngờ. Ngược lại còn có người khe khẽ nói nhỏ, cảm thấy khó hiểu không biết vì sao một cô gái xinh đẹp mong manh yếu đuối lại chạy từ khu biệt thự phía Nam tới đây làm gì.

Bọn họ không có dũng khí như Bạch Duyệt Khê, chỉ dựa vào một cái rìu là xông pha vào đem đen.

Tưởng Miêu Miêu bảo cô đừng để ý tới những lời bàn tán đó, kéo góc áo Bạch Duyệt Khê dặn dò: “Trên đường quay về chị nhớ chú ý an toàn, mặc dù em biết chị rất lợi hại nhưng những nguy hiểm quanh đây không chỉ đơn giản là động vật biến dị, chị Duyệt Duyệt cần phải dùng thêm mấy mắt để quan sát nữa đó.”

Cô bị cô gái ngốc bạch ngọt này bảo dùng thêm mấy mắt để quan sát, Bạch Duyệt Khê cảm thấy có chút bất đắc dĩ, “Em mau quay về đi, chị đi trước đây.”

Cô vẫy vẫy cái rìu trong tay, mang theo con hồ ly trắng đằng sau chậm rãi biến mất vào bóng đêm.

Quả nhiên nhiệt độ ở bên ngoài và bên trong là hai thứ khác nhau, xem ra rừng bụi gai biến dị kia rất có công hiệu, so với cô tưởng tượng thì còn lợi hại hơn rất nhiều.

Nó có thể tạo ra hoàn cảnh tấn công- phòng thủ như thế làm cô thấy hơi mong chờ với mầm gai nhỏ mà Tưởng Miêu Miêu chuẩn bị gieo cho mình. Chuyến tới khu dân cư này thu hoạch được nhiều hơn so với dự đoán của Bạch Duyệt Khê.

“Xem ra mấu chốt để kết thúc thiên tai nằm ở cái cây táo kỳ quái kia.”

Nhưng loại suy đoán mơ hồ không rõ nguyên do này còn cần cô thu thập nhiều chứng cứ hơn để chứng minh. Điều quan trọng trước mắt đó là phải sống sót, cũng cố gắng bảo vệ người nhà của mình cho thật tốt.

Cô cầm túi đất ông Đặng làm trong tay, đây chính là thu hoạch lớn nhất của cô trong chuyến đi này.

Nếu cái lều nhỏ được làm từ đất này thật sự có thể giúp các cô tạm thời tránh được ánh sáng trắng thì không chừng công dụng của nó không chỉ dừng ở chỗ chỉ để làm nơi trú ẩn cho mọi người lúc ban ngày đâu.

Có lẽ sau này cô sẽ tìm cơ hội đi ra ngoài vào ban ngày thử xem. Nhưng trước mắt mà nói, ý tưởng điên cuồng ấy cứ tưởng tượng cho thỏa thích vẫn hay hơn là làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play