*Đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù: Làm gì cũng nên nhớ để tránh làm ơn mắc oán.

Cơ thể nhỏ nhắn của người phụ nữ ngồi bên bàn ăn, hình như sức khỏe không được tốt lắm, bà dùng một bàn tay che miệng lại nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lặp lại những gì cần xác nhận một lần nữa.

“Có phải có một quả táo rơi từ trên cây xuống sau đó nổ tung thành tia sáng trắng không?”

Bạch Duyệt Khê chưa trả lời thì ông Đặng đã ai da một tiếng.

“Không phải em bảo mình đã quên giấc mơ đó rồi hay sao? Sao lúc này lại nhớ được thế?”

“Rõ ràng cô gái này cũng mơ giấc mộng đó, anh còn ngăn em nói à?”

Ánh mắt của người phụ nữ có vẻ ngượng ngùng khi nhìn qua Bạch Duyệt Khê, nở nụ cười khó xử, sau đó nhìn về phía ông Đặng lại cau mày, miệng mở ra, còn chưa kịp tỏ vẻ bực tức thì người đằng sau đã giơ tay đầu hàng trước.

“Vợ à, ý anh không phải là như vậy, không phải lúc trước em bảo đừng nói ra hay sao, sao bây em lại nói chuyện này ra?”

Về chuyện nằm mơ này, bọn họ đã từng thương lượng với nhau rằng không cần phải nhắc đến phần “giấc mơ tiên đoán” này cho người khác nghe.

Phàm là người tiên đoán được tương lai trước khi thiên tai phát sinh đều không có kết cục gì tốt.

Một khi những chuyện không tốt kia trở thành sự thật sẽ bị gắn cho cái mác “Miệng quạ đen” hay là “Tai tinh”, thậm chí sẽ có người còn trách bọn họ vì sao không nhắc nhở người khác chuẩn bị cho thời gian mạt thế đang đến.

Ngay cả khi lúc ấy bọn họ không phải là người duy nhất có hành vi khác thường đó nhưng làm sao có thể khẳng định được rốt cuộc những người khác có mơ thấy giấc mơ không mấy rõ ràng này hay không? Hay là bởi vì bị lây nhiễm cơn sốt tích trữ đồ dùng đây?

Khoảng thời gian đó, đúng lúc siêu thị tiến hành các loại hoạt động giảm giá để mua đồ, rất nhiều nhu yếu phẩm được bán với giá rất thấp, nhưng cũng sẽ có hạn mua vì để tránh cho nhóm bác trai bác gái mua đến mức ngay cả nắm thóc cũng không chừa lại.

Ngay từ đầu ông Đặng cũng cảm thấy không nên làm cho vợ sợ với giấc mơ của mình, kết quả không ngờ vợ của mình lại quên nhanh đến thế, vừa mua đồ vừa cảm khái: “Không phải năm nay rất nóng ư? Tại sao giá thực phẩm không tăng mà lại giảm thế nhỉ?” - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Bản thân ông Đặng làm nghề trang trí nhà cửa, đã đi tới rất nhiều ngôi nhà, những tin tức bên lề hỗn tạp hầu như ông đều biết hết, không hiểu sao ông cứ nghĩ tới biệt thự kỳ quái mới được sửa sang gần đây ở gần khu Nam.

Tại sao cô ấy lại phải tích trữ nhiều đồ trong nhà thế chứ?

Là bởi vì tin tức không chính xác kia cho nên mới dùng đến phương pháp đặc thù này hay sao?

Ngay từ đầu ông Đặng cảm thấy có phải bản thân đã bị sự hoảng loạn của vợ khi tỉnh dậy làm ảnh hưởng hay không? Nhưng qua ba mươi phút sau, trạng thái của ông đã dần dần bình phục lại.

Sau đó nữa, chút dự cảm còn sót lại khiến ông thấy lo lắng cuối cùng cũng đã thành sự thật.

Ánh sáng trắng buông xuống.

Cuộc sống bình thường của hai vợ chồng không còn nữa, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã biến thành địa ngục nhân gian.

Mỗi ngày vợ của ông ta chỉ nhớ rõ giấc mộng sau khi mình tỉnh lại trong vòng nửa giờ, nhưng ông lại nhớ rất rõ mỗi một chi tiết trong giấc mơ mà vợ đã miêu tả lại. Ông ta không dám cho mọi người biết về giấc mơ tiên đoán tai ương đó.

Ngay cả đối với những người ở trong tòa nhà này mà nói, bây giờ ông Đặng cũng chỉ xem như là cọng cỏ cứu mạng đang tồn tại mà thôi, nhà ông chỉ cần mỗi mình ông vậy là đủ rồi.

Quay lại thời điểm hiện tại, vốn dĩ ông còn nghĩ rằng đây chẳng qua là giao dịch bùn đất để bảo vệ nhà cửa bình thường, không ngờ cô gái họ Bạch ở khu biệt thự này lại nhắc tới tiên đoán làm ông ta tê dại cả đầu.

Ông Đặng có chút do dự: “Tôi không thể nói bậy về chuyện này được, lỡ như đó chỉ là một cơn ác mộng bình thường thì sao?”

Vẻ mặt của Phương Tiểu Anh nghiêm túc nói: “Theo em thì nếu một người mơ thấy đương nhiên không thể tính được nhưng nếu giấc mơ mà cô gái trước mặt gặp lại không khác gì so với em cả.”

Phương Tiểu Anh và chồng đã kết hôn với nhau được hai mươi mấy năm, bởi vì cơ thể yếu ớt, giữa chừng bà cũng có mang thai hai lần nhưng vì các nguyên nhân nên không thể sinh được, bà ấy biết có đôi khi ông Đặng sẽ bảo vệ bà ấy quá mức nhưng trận thiên tai này rõ ràng không thể dựa vào mỗi một người để chống cự, dù sao bọn họ cũng phải liên hợp những người có cùng cảnh ngộ để trải qua thử thách.

Không biết những người khác trong tòa nhà này có thể tin được hay không thì tạm thời chưa nói đến, nhưng cô gái này dám đến đây một mình lại làm cho bà ấy có cảm giác rất kỳ quái.

Có lẽ, cô có thể cho Phương Tiểu Anh biết được một ít đáp án.

“Lúc đó cháu nhìn thấy trên cây có mấy quả táo?” Phương Tiểu Anh dò hỏi.

Mỗi lần sau khi bà ấy đi vào giấc mộng xong, những ký ức đó sẽ dần mờ đi như nước chảy mất, vì vậy khi tỉnh lại Phương Tiểu Anh vừa nói cho ông Đặng nghe vừa viết ra nhật ký để ghi nhớ.

Ngoại trừ những ký ức như địa ngục còn mơ hồ thì cơn ác mộng gần đây xuất hiện một quả táo.

“Bảy quả.”

Bạch Duyệt Khê không hề giấu diếm, cô cũng giải thích những băn khoăn của ông Đặng luôn.

Nếu ông Đặng có thể tạo ra bao bùn con nhộng, thật sự có năng lực chống lại ánh sáng trắng vậy thì với địa vị đặc thù của ông ta ở trong tòa nhà này cùng với người vợ có “giấc mơ tiên đoán” sợ là sẽ khiến mọi người chú ý tới.

Ở thời gian này, dưới tình cảnh đó, lộ diện quá nhiều cũng không phải là chuyện gì tốt.

Ông Đặng ở bên cạnh có chút lo lắng, cuối cùng ông vỗ tay đi tới kéo Bạch Duyệt Khê sang một bên nói: “Cô chủ Bạch, trước khi ánh sáng trắng buông xuống, vợ của tôi mơ thấy một khung cảnh tai nạn cực kỳ kinh khủng, nhưng về quả táo, trước lúc ánh sáng trắng tới đây thì cô ấy có từng mơ thấy một lần, cô có hiểu điều này có nghĩa là gì không?”

Quả táo thứ nhất rơi xuống, thế giới của bọn họ nghênh đón ánh sáng trắng nóng nực mang tính hủy diệt.

Mà trên cây còn có sáu quả táo nữa, không biết khi nào nó sẽ rơi xuống?

Nếu vợ của ông ta thực sự có thể mơ thấy trước tương lai, vậy rốt cuộc đây là chuyện xấu hay là chuyện tốt?

Ông Đặng không mong bởi vì giấc mơ kỳ quái này của vợ mà bà ấy bị những người khác chú ý tới, bây giờ cả nhà bọn họ làm cái gì cũng đã vượt quá phạm vi bình thường, người bên ngoài cứ nơm nớp lo sợ cho rằng bọn họ muốn chiếm cả khu nhà đây.

Rõ ràng người cống hiến hết mình là bọn họ, hoàn thành công tác tuần tra ban đêm đúng hạn là bọn họ, nhưng những người khác vẫn cứ lo lắng, nói vợ chồng họ là người có năng lực, sẽ đi làm hại những kẻ “bình thường” kia.

Ông Đặng không hề có dã tâm đó, ông chỉ nghĩ làm sao để sống yên lành qua ngày với vợ là được, tiếp tế trợ giúp cho những người khác chẳng qua là vì làm hàng xóm nhiều năm, bản thân không thể vượt qua được chữ “tình” trong lòng.

Bạch Duyệt Khê nhìn ra được vấn đề, chủ động nói: “Ông không cần lo lắng việc tôi sẽ nói chuyện này ra ngoài, tôi cũng có giấc mơ giống như của bà ấy mà.”

Nếu bà ấy bị những người khác coi là “Phù thủy” rồi bắt lại thì cô cũng sẽ bị đối xử như vậy.

Đương nhiên, Bạch Duyệt Khê không cho rằng bản thân sẽ là miếng thịt nằm yên trên thớt. Nhưng cô vẫn tỏ vẻ cảm ơn với ông Đặng như cũ: “Tin tức này với tôi rất quan trọng, tôi sẽ bồi thường những vật phẩm kia.”

“Không cần không cần, hiếm có ai nói với tôi về chuyện này.”

Vợ của ông Đặng, bà Phương Tiểu Anh cầm lấy bàn tay to của chồng, ngồi đối diện với Bạch Duyệt Khê tiếp tục kể: “Thật ra cụ thể nội dung trong giấc mơ ra sao tôi đã quên mất rồi nhưng mỗi lần tôi nằm mơ xong sẽ kể cho ông Đặng nghe, ông ấy nhớ rõ hơn tôi, đa số chi tiết là ông ấy nói lại cho tôi biết.”

“Sau đó tôi sẽ viết vào cuốn nhật ký, nhưng từ sau khi mơ thấy quả táo kia rơi thì số lần tôi mơ ít đi dần.”

Bà ấy biết, điều Bạch Duyệt Khê quan tâm là về sáu quả táo, nếu mỗi một quả rơi xuống đại diện cho một thiên tai vậy khi nào sáu viên còn lại sẽ rơi xuống nữa? Chúng đại diện cho cái gì?

Bạch Duyệt Khê biết đó là gì, là hồng thủy, là lốc xoáy, là nạn côn trùng và thiên thạch.

Nhưng cô không dám khẳng định chắc chắn.

Mặc dù cô đã ghi lại những điều này vào sổ nhưng hiện thực lại nói với cô rằng trận thiên tai cực nóng đầu tiên không phải là nhát dao trí mạng, mà là ánh sáng trắng cùng với sinh vật biến dị dưới ánh sáng trắng, vậy những thiên tai khác có phải cũng không chỉ đơn giản có mỗi đại hồng thủy và cơn lốc hay không?

Cô không dám nói lời chắc chắn cho nên mới theo bản năng đi tìm người giống như mình.

Có điều xem ra bây giờ vẫn chưa tới lúc đó.

Phương Tiểu Anh tiếp tục nói: “Giấc ngủ của tôi luôn không tốt, hằng năm phải ở nhà dưỡng bệnh, đoạn thời gian mất ngủ tôi cứ mãi oán giận với ông Đặng, có hôm nửa đêm tôi cứ một hai kéo ông ấy đến siêu thị mua đồ, thật ra sau khi tỉnh dậy tôi đã quên hết sạch sành sanh. Ngày hôm sau vẫn do ông ấy nói cho tôi lần nữa nếu không thì tôi cũng không tin.”

Phương Tiểu Anh nói được một nửa bỗng nhiên bổ sung: “Đúng rồi, tôi nhớ hình như người mơ thấy giấc mộng đáng sợ này không chỉ có mỗi mình tôi, đoạn thời gian kia bên cửa bắc của siêu thị có rất nhiều người đi mua đồ dự trữ, khi hỏi nguyên nhân nhìn ai cũng ấp a ấp úng, có vẻ như tình huống cũng không khác gì tôi lắm.”

Nhưng người mơ thấy cây táo thì chỉ có mỗi mình bà ấy.

Khi bà ấy vừa mới tỉnh ngủ đã lập tức kéo ông Đặng đi trốn ở nhà vệ sinh bên cạnh.

“Nhóm ông Đặng quanh năm ở trong đội làm công trình nên mỗi lần liên hoan là thích uống rượu, buổi tối uống xong là về nằm nên bụng tròn vo, đi đường không được nhanh nhẹn vì vậy cả quãng đường cứ bị tôi túm đi thôi.”

Thật ra trong nhà vệ sinh có một ô cửa sổ nhỏ, nhưng so với kiểu cửa sổ nhôm trong phòng ngủ thì đã tốt lắm rồi.

“Sau đó cả hai bọn tôi đều bị ánh sáng trắng chiếu đến ngất đi, chờ khi ông Đặng khôi phục lại ý thức tôi mới phát hiện ra toàn bộ chậu xương rồng đều đã chết hết, tất cả bùn đất đều bị trát lên trên tường đóng chặt lại hết cửa sổ.”

Không bao lâu sau ông Đặng phát hiện ra bản thân có thể khống chế bùn đất, ngăn cách ánh sáng trắng làm bỏng da người, thậm chí còn có thể xử lý đống bùn thành những kiểu khác nhau, tạo thành những vật tương tự như lều trại vậy.

“Sau đó nữa chờ mặt trời lặn xuống núi, chúng tôi mới dám đi ra ngoài xem xét tình huống và số người sống sót ở ngoài, cũng bởi vì ông Đặng có năng lực này nên bọn tôi cũng nguyện ý giúp người khác một tay.”

Ông Đặng ở bên cạnh sờ sờ đầu của mình: “Đương nhiên, tôi cũng không phải giúp không cho bọn họ mà phải dùng đồ khác để đổi.”

Đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù, ông ấy làm ăn buôn bán mấy năm nay đã gặp qua biết bao nhiêu đầu trâu mặt ngựa, đương nhiên sẽ không dễ dàng phát thiện tâm rồi.

Nhưng ông ấy hiểu được cách xem người.

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện này để tham quan tủ sách của team nhé!! Mãi yêu <3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play