Ông Đặng đã nói công dụng của túi bùn chỉ kéo dài trong vòng hai mươi tiếng đồng hồ nhưng Bạch Duyệt Khê có không gian của đuôi rắn.

Loại bug cấp độ này có thể tạm dừng thời gian của đồ vật, chắc là có thể kéo dài công hiệu của túi bùn.

Nếu như cô trữ đủ nhiều thậm chí còn đạt được một hiệu quả vô cùng khủng bố.

Bỏ qua những giả thiết chưa hoàn thành, cô cực kỳ hài lòng với chuyến đi ngày hôm nay.

Cô nhớ tới lời nói của Tưởng Miêu Miêu khi vừa đưa cô ra cửa, lúc quay về Bạch Duyệt Khê càng cẩn thận hơn, tính cảnh giác cũng nâng cao lên đến mức cao nhất.

“Uy hiếp trong bóng đêm không chỉ đến từ động vật vậy không lẽ còn đến từ con người nữa ư?”

Trên đường quay về, tinh thần của cô luôn trong trạng thái căng cứng, một là đề phòng động vật biến dị sau nửa đêm, hai là cô cảm thấy hình như trong tiểu khu náo nhiệt hơn so với trước.

Nghe như là có âm thanh của người đi lại.

Khu Bắc và khu Nam không giống nhau, nơi đây mật độ dân cư lớn, bình thường chỉ có thời điểm tan tầm là dòng người dày đặc, lúc đó mới thấy người đi đi lại lại.

Mà ở trong hoàn cảnh ác liệt như thế chỉ có lúc nhiệt độ về trạng thái thấp nhất, cũng chính là vào hai giờ rạng sáng dân cư mới đi ra hoạt động đôi chút.

Bạch Duyệt Khê suy xét suốt hai phút, cuối cùng cô quyết định chủ động tránh đi tòa dân cư khác người kia.

Bây giờ cô không có cách nào chắc chắn, thời gian tới hừng đông cũng chỉ còn vài giờ, càng kéo dài thì nguy hiểm càng lớn.

Túi bùn con nhộng được cô cho vào không gian chưa mở ra dùng, cho dù thứ này có tác dụng thì cô cũng không hy vọng nó sẽ bị sử dụng dưới tình huống ngoài ý muốn này.

Tuy rằng cô đã chủ động tránh những người khác nhưng lâu lâu Bạch Duyệt Khê vẫn đụng phải vài người trong tiểu khu.

Là các cuộc gặp mặt vô cùng ngắn ngủi.

Trong bụi cỏ truyền đến âm thanh nhỏ nhẹ, nghe như là tiếng bước chân của bốn đến năm người, tiếng chó sủa lên như đang cảnh cáo, Bạch Duyệt Khê không hành động thiếu suy nghĩ nhưng cũng không chủ động lùi bước.

“Anh Vương, hình như cô gái kia chỉ có một mình.”

“Cô ta vừa mới đi ra từ tòa nhà A đúng không?”

“Hình như là thế, theo sau là con chó màu trắng, nhìn chẳng có sức uy hiếp gì cả.”

“Mày thì biết cái rắm, mày cho rằng một người phụ nữ chán sống, buổi tối cầm rìu là dám đi ra ngoài một mình sao? Mày nhìn đống quần áo của cô ta đang mặc đi!”

Bóng người lay động như đang nhìn qua chỗ Bạch Duyệt Khê vài lần.

“Có vẻ như là vậy, Đại Hắc còn không dám sủa cô ta.”

Con chó đen của bọn họ cực kỳ biết nhìn thời thế, lúc trước khi nó chạm mặt với đám chó ở tòa nhà A, nó cũng sủa lên vài tiếng với con chó Alaska của nhà dẫn đầu kia, cuối cùng bị ấn lên đất cắn, sau đó con chó này chỉ cần đụng tới động vật nào lợi hại hơn mình là có thể phán đoán được ngay chỉ bằng ánh mắt.

“Hoàn cảnh trước mắt, động vật thông minh hơn so với chúng ta, nên cách xa cô ta một chút.”

Vài người đưa đôi mắt cảnh giác qua, chọn con đường vòng bên cạnh, Bạch Duyệt Khê cũng không quay lưng lại với bọn họ, ngược lại khi mấy người đó dùng ánh mắt không tốt nhìn cô, bàn tay cầm rìu nắm chặt lại, nháy mắt cô vung tay chém bay một con chuột biến dị đang vụt ra từ bụi cỏ. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Mấy hình bóng đằng xa run lên một chút, bước chân càng nhanh hơn đi ra khỏi đó.

“Xem ra mấy tòa khác vẫn tương đối bình thường.” Bạch Duyệt Khê nhặt rìu về, nhìn con chuột mới bị cướp đi tính mạng có tinh thạch hay không.

Quả nhiên, chỉ động vật biến dị có trình độ cực kỳ thông minh mới có khả năng sản xuất ra tinh thạch.

“Tác dụng của chó còn giỏi hơn so với những gì mình tưởng tượng, ngày mai khi đi ra ngoài cùng đám người Tưởng Miêu Miêu, mình cũng có thể thử xem sao.”

Động vật biến dị về tri thức đối với cô mà nói là rất quan trọng, dù sao thì trong nhà cô còn có vài tên nhóc, cứ thừa năng lượng là đi ngủ, cô nhìn sao cũng không thấy chúng giống như đám thú tiến hóa hung dữ bên ngoài.

Trên đường quay về biệt thự, Bạch Duyệt Khê cố ý đi thật nhanh, cô cũng không dám đánh cược trời tối hay quy luật hừng đông gì đó, cơ hồ là dùng tốc độ đi bộ nhanh nhất để về nhà.

Giữa đường khi đi qua biệt thự bị bỏ hoang của hàng xóm, cô cảm thán hai câu với hồ ly bên cạnh, “Mặc dù chị không biết em với nhà hàng xóm này có quan hệ gì nhưng nhìn đống vũ khí mà anh ta để lại thì chị sẽ đối xử với em thật tốt.”

Hồ ly chủ động dẫn người tới phòng ngủ, đồng thời chủ động mở mật thất đựng vũ khí ra: ………Thôi thì cô vui vẻ là được. Nếu có thể thì đụng chút là treo câu rủa tôi chết bên miệng thì càng tốt hơn.

Sau khi mở bức tường chắn của biệt thự ra, Bạch Duyệt Khê còn chủ động so sánh thì phát hiện ra nó có sự khác biệt không nhỏ so với rừng bụi gai ở tòa nhà A.

Dù lá chắn của nhà cô cũng biến hóa từ thực vật nhưng những loại sinh vật đó ở trong đầm lầy, như dung nhập vào bức tường và toàn bộ chủ thể kiến trúc, bản thân nó cũng không hề xuất hiện bất cứ góc nào ở bên ngoài tường.

Có lẽ vầng sáng này ở trong mắt người khác là vô hình.

“Lần sau mình có thể thử một chút xem bức tường này ở trong mắt người khác rốt cuộc là cái gì.”

Nói cách khác, nếu như một tầng kiến trúc sáng lên vào ban đêm được nhìn thấy, chắc chắn người hoặc động vật biến dị xung quanh sẽ chú ý tới.

Từ giờ đến lúc hừng đông vẫn còn một khoảng thời gian nhưng Bạch Duyệt Khê không dám dừng lại lâu trong sân, thời gian còn lại cô nhanh chóng thu dọn toàn bộ chiến trường sau cuộc đại chiến để lại.

Trải qua một ngày, cực nóng đã làm đa số thi thể chưng thành xác khô mất đi sự thối rữa của nó, tứ chi cũng trở nên giòn tan, khá sạch sẽ, chỉ cần xúc vào bỏ dưới đất chôn là xong.

Nhưng cả quá trình, thực vật trên vách tường truyền tin tức đến cho cô. Ý tứ cụ thể là, sau này thi thể của những sinh vật biến dị đó không cần chôn bên ngoài, có thể chất đống một góc trong sân để chúng nó hấp thu tiêu hóa.

[... Biến thành dinh dưỡng để trồng hoa.]

Âm thanh nhỏ nhẹ như trẻ con nháy mắt đã biến mất, phải chăng đây là âm thanh của những thực vật thủy sinh đó?

Lúc này Bạch Duyệt Khê mới phát hiện ra hình như nhóm thực vật đã bò ra bên trong tường ở sân nhưng cũng không tùy tiện lộ ra bên ngoài như đống bụi gai ở tòa dân cư A mà y chang như thủy mạc, nếu không nhìn kĩ sẽ rất khó phát hiện ra còn có một vật giấu ở trên vách tường như thế.

“Xem ra có lẽ nhóm thực vật đã hấp thụ được năng lượng của tinh thạch, cũng không biết Nhóc Con, Da Da, Nguyệt Lượng thế nào rồi.”

*

Rất nhanh, khi cô đẩy cửa tầng hầm ngầm ra, nhóm Nhóc Con đã tỉnh dậy.

Sau khi mở cửa tầng hầm xong, mấy tên nhóc cực kỳ có tinh thần chơi trò parkour* bên trong.

*Parkour: Là kiểu thể thao vận động với những cú nhảy vượt chướng ngại vật. Điều đặc biệt là parkour không nhảy theo kiểu bình thường mà là nhảy ở một không gian và điều kiện vô cùng mạo hiểm.

Nhưng điều hấp dẫn ánh mắt cô nhất đó chính là cơ thể đã to lên vài lần của Nhóc Con.

Có một số con mèo Ba Tư sẽ lớn bằng con chó nhỏ nhưng bây giờ nhìn qua thì nó sắp lớn bằng con hồ ly mất rồi.

Da Da là một con vẹt, sau khi thức dậy không bao lâu, nó phát hiện chủ nhân ra ngoài, theo bản năng bắt đầu tìm đối thủ chơi kịch bản cậu đuổi tớ chạy.

Không ngờ lần này chơi quá trớn.

Sau khi thức dậy hình thể của mèo Ba Tư to hơn trước kia gấp bốn đến năm lần, trước nhìn chẳng khác nào con chó nhỏ giờ lại có thể so với con Samoyed, đương nhiên lúc nhảy lên cũng khác so với trước.

Da Da không ngờ con mèo lại có thay đổi như thế, nó mới mổ hai cái lên lưng con mèo mà đã bị năng lực phản ứng của nó làm cho choáng váng, chỉ một móng vuốt là đã đè Da Da lên sô pha.

Lúc này Nhóc Con cực kỳ kiêu ngạo, bộ lông màu trắng xù lên làm lay động lòng người, móng vuốt đưa ra che mất gương mặt của con chim.

Nó vô cùng bình tĩnh dùng tay trái che xong chuyển qua dùng tay phải, phần lưng thẳng tắp, trong miệng còn kêu meow meow không ngừng.

Khác hoàn toàn so với Da Da đang lải nhải, giống như mèo Ba Tư đang giáo dục con chim về chuyện gì đó, bảo nó sau này đừng có chọc mình nữa.

Nhưng vẹt bị mèo đè xuống vẫn không chịu sửa đổi tính xấu, chít chít pi pi không ngừng.

Vốn dĩ chuột bay đang ở bên cạnh ăn quả hạch xem náo nhiệt, lúc này nghe thấy tiếng động ở trên lầu lập tức chủ động chạy tới cửa tầng hầm ngầm, chuẩn bị là người đầu tiên đi ra nghênh đón Bạch Duyệt Khê quay về.

Nguyệt Lượng thành công nhập cư trái phép, nó mới vừa bò từ ống quần bò của chủ nhân lên trên vai cô, sau khi hoàn thành động tác cọ cọ, còn chưa kịp đưa quả hạch mới ra, khóe mắt đã liếc tới thứ gì đó màu trắng.

Ế, không phải Nhóc Con đang ở bên cạnh Da Da sao?

Chuột bay Nguyệt Lượng nghiêng người nhìn thoáng qua bên dưới.

Ôi mọe, sao lại có hồ ly tinh ở đây?

Không đúng, là con hồ ly tinh trước kia.

Bên kia một lớn một nhỏ đang đánh nhau nhưng đã kịp thời phản ứng lại, chúng nhanh chóng quay qua bên này. Bạch Duyệt Khê ngạc nhiên nhìn đám Nhóc Con bình thường sẽ đi qua xoay hai vòng dưới chân Bạch Duyệt Khê nhưng mà bây giờ do hồ ly đang dựa vào một bên chân của cô nên nhất thời gian có vẻ như không ai muốn tiến lên.

Mèo Ba Tư và vẹt quyết định tạm thời ngừng chiến.

Nhóc Con cũng là một con mèo được vài tuổi, biểu hiện đầy đủ khí độ của lão đại, nó không so đo với sự độc chiếm chủ nhân của con hồ ly lần này cùng với chuyện thành công ra cửa.

Mèo Ba Tư bày ra tư thế như chính cung, dùng đuôi khoanh chân Bạch Duyệt Khê lại, sau đó kêu meow meow hai tiếng làm nũng, âm thanh vừa mềm vừa dịu.

Lần này Bạch Duyệt Khê không cần ngồi xổm xuống, cô nhìn con mèo lớn kia mới chậm rãi lấy lại tinh thần: “Nhóc Con trở nên lớn rồi à, nhìn rất giống với…”

Giống với chó.

“Rất đẹp….”

Mèo Ba Tư trắng được cô khen một câu, vẻ mặt càng lúc càng kiêu ngạo.

Về sau em sẽ còn lớn hơn nữa! Sau này chị không cần con hồ ly xấu xa này bảo vệ đâu.

Rõ ràng nó chưa hề nói ra câu nào nhưng Bạch Duyệt Khê đã hiểu được ý của nó. Cô dùng bàn tay nhéo nhéo cằm Nhóc Con, âm thanh quen thuộc thông báo: “Buổi tối ngày mai chị sẽ cùng đi cùng các chủ nuôi khác đến phố chợ, đến lúc đó chị sẽ đưa em theo.”

Nhà người khác đều mang chó, cô mang theo con mèo lớn chút thì có sao đâu?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play