Mạt Thế: Thiên Tai Ập Đến Vườn Bách Thú

Chương 31: Kén bùn phòng hộ


2 tháng

trướctiếp

Tưởng Miêu Miêu đặt mông ngồi xuống sàn nhà, ý bảo Bạch Duyệt Khê lại đây.

Đa phần phải vải trong nhà cô ấy đều dùng để che mọi chỗ mà ánh sáng có thể lọt vào, những thứ còn lại đều là ít đồ gỗ, đá cẩm thạch, bàn trà pha lê.

Sau khi Bạch Duyệt Khê ngồi xuống, hồ ly liền ngồi xổm bên cạnh cô, một lớn một nhỏ nhìn qua rất nghiêm túc, hình thành một loại hình ảnh đẹp đẽ mà độc đáo đánh sâu vào tâm trí người khác.

Tưởng Miêu Miêu do dự một lát, sau đó mới ngại ngùng nói: “Thật ra em dẫn chị lên đây còn có một nguyên nhân nữa, em muốn chị giúp em một việc.”

Cô ấy lấy khung ảnh bị nhét dưới sô pha ra, bên trong là ảnh cô ấy và em gái, còn có con Alaska.

“Ngày mai em gái em và Oreo sẽ đi cùng đội ngũ đến phố chợ dọn nước một lần nữa, em muốn hỏi xem chị có muốn đi cùng không?”

Năng lực của cô ấy mạnh nhất khi dùng để tạo ra kiến trúc phòng ngự, khuyết điểm lớn nhất của bụi gai chính là thời gian sinh trưởng, chúng chỉ có thể trồng trên đất, cho dù sống được thì cũng cần chút thời gian để phát triển.

Nếu muốn phát huy tác dụng của bụi gai một cách tốt nhất thì cô ấy chỉ có thể ở lại tòa nhà A.

Tưởng Miêu Miêu: “Em gái em chỉ có khả năng thích ứng với thời tiết cực nóng, nhưng bởi vì là chủ của Oreo cho nên khi đi lấy nước đều do em ấy dẫn Oreo đi.”

Các động vật sau khi tiến hóa được tăng mạnh sức công kích, từ tính cách hay những thứ khác đều khó kiểm soát, chỉ có chủ nhân của nó mới có thể khống chế được.

Tưởng Miêu Miêu khá lo lắng cho hai người bọn họ, cho nên cô ấy muốn tìm một người có giá trị vũ lực cao đi cùng họ, người trong tòa nhà phần lớn đều mang tâm tư riêng, người có năng lực đi được ra ngoài lại rất ít.

“Nếu chị có thể đưa con bé bình an trở về, em có thể giúp chị trông một cây bụi gai trong bồn hoa nhỏ. thứ này rất hữu dụng, có thể phòng ngự cũng có thể tấn công, nếu từ nhỏ chị đã nuôi nó thì hẳn là nó sẽ nghe lời chị đấy. Hơn nữa em có cảm giác bản thể của Tiểu Kinh cũng rất thích chị.”

Còn không phải sao, tên nhóc này từ khi Bạch Duyệt Khê vào nhà đã thế, phàm là chỗ Bạch Duyệt Khê đi qua đều sẽ chủ động rút mình lại, biến thành một cành cây trụi lủi, một chút cốt khí của bụi gai cũng không có.

Có lúc Bạch Duyệt Khê cũng cảm thấy động vật hay thực vật tiến hóa dường như đều khá thân thiết với cô. Có lẽ vì nhà cô nuôi không ít động vật, ngay cả thực vật cô trồng trong hồ rùa bây giờ cũng đã biến thành công trình phòng ngự lớn nhất nhà cô. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Không biết khi bọn Da Da tỉnh ngủ sẽ thế nào.

Bạch Duyệt Khê: “Nếu chỉ đi cùng họ thì cũng không sao, vốn dĩ chị cũng định đi đến phố chợ thám thính, nhưng những người trong tòa nhà có đồng ý không?”

Tưởng Miêu Miêu thấy cô gật đầu liền yên tâm, đảm đảm nói: “Chỉ cần mọi người đồng ý chị là người ở khu này thì hẳn sẽ không có việc gì đâu.”

Ở trong tình huống không biết bao giờ cứu viện mới đến, quen biết nhau rồi cùng phòng thủ sẽ tốt hơn một chút.

Trong lúc mọi người tuyệt vọng muốn tìm một chỗ để dựa vào, chỉ có cách tốt nhất là nắm tay nhau bước từng bước trong bóng đêm, vậy mới không cảm thấy sợ hãi.

“Ngay từ đầu người trong tòa nhà đã nói hết rồi, nếu mọi người chỉ lo phần mình chắc chắn sẽ không còn cách nào sống sót, cho nên mỗi người phải bỏ ra một chút sức lực thì chúng ta mới có thể bảo vệ được tòa nhà này, cũng có thể giúp mọi người bình an cùng nhau vượt qua buổi sáng.”

Hơn nữa gần đây thời gian ban đêm đã trở nên dài hơn, bọn họ có thể nắm bắt thời gian khuân vác về nhiều vật tư hơn. ( truyện trên app T𝕪T )

“Bụi gai của em tiến hóa có phải vì ăn viên tinh thạch kia không?”

Bạch Duyệt Khê sờ sờ sô pha, cạnh bụi gai bên cạnh có ý đồ lại gần cô nhưng vẫn luôn do dự.

Sau khi bụi gai này chạm được đến cô, dường như nó lập tức rũ xuống, giống như mấy chú chó nhỏ thu nanh vuốt lại, đòi sờ đầu.

Không bao lâu Bạch Duyệt Khê liền cảm giác được đầu ngón tay mình như bị bụi gai cuốn lấy, giống như làm nũng.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tiếng khò khè từ một loài thực vật.

Hồ ly trắng bên cạnh vốn đang ngồi xổm yên một bên lặng nhìn, không biết sao thấy Bạch Duyệt Khê sờ đến mức mặt toàn vẻ vui vẻ thì trong lòng nó lại có chút hụt hẫng.

Tưởng Miêu Miêu và bụi gai như có phản ứng cộng sinh, lúc cành nhỏ màu nâu bị Bạch Duyệt Khê sờ từ thẳng thành cuốn, trên mặt cô ấy cũng lộ ra biểu tình thoải mái.

“Cảm giác của em quả nhiên không sai, em và bụi gai cộng sinh, chỉ cần tới gần chị thì hình như tốc độ khôi phục trở nên nhanh hơn.”

Là thế sao?

Thật ra Bạch Duyệt Khê vẫn luôn không biết bản thân có được năng lực gì, nhưng trước mắt cô không chỉ có được khả năng kháng nhiệt độ cực nóng, hơn nữa chỉ cần những động vật nhỏ trong nhà có biến hóa gì thì hình như cô cũng có thể phục chế được năng lực giống vậy.

Xem ra cô có thể tìm cơ hội, thử nghiệm xem ảnh hưởng của mình với động vật và thực vật khác.

“Ngày mai mọi người xuất phát sao?”

“Đúng vậy, chị có thể chọn đêm nay ở lại đây, nhưng nếu không yên tâm có thể về nhà trước, bây giờ không biết thời gian mặt trời mọc có chậm lại hay không, tốt nhất không nên dừng lại trên đường, mấy ánh sáng trắng kia nói đến là đến đấy.”

Nói đến việc này, Bạch Duyệt Khê lại càng thêm tò mò ban ngày bọn họ vượt qua như thế nào.

Tưởng Miêu Miêu lập tức trầm mặt xuống, “Trong tòa nhà chúng em có một chủ nhà có thể khống chế bùn, những người không có năng lực đặc thù ngày nào cũng phải bọc nó rồi đi ngủ.”

Nghĩ đến lúc hỗn loạn nhất, đa số người trong tòa nhà đều không thể chịu nổi, lúc ấy cô ấy cũng đau không chịu được, kết quả bị bụi gai trồng trên ban công kéo đến tủ quần áo, chờ lúc tỉnh lại, toàn bộ căn nhà đều rậm rạp toàn là bụi gai.

“Có không ít người thức tỉnh những năng lực kỳ quái vào đêm đầu tiên khi ánh sáng trắng đến, hoặc là chống lại nhiệt độ cao, hoặc là có thể tạo ra một số đồ kỳ lạ.”

Giống như cô ấy, dựa vào cây bụi gai mà mình đã trông nhiều năm, thành công vượt qua khó khăn.

Mà những người không thể chịu được, khi đêm đầu tiên qua đi liền hóa thành than.

“Chủ nhà có thể dùng bùn đất để tạo ra túi ngủ, giúp phần lớn mọi người vượt qua ánh sáng ban ngày.”

Cô ấy không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào cho thấy Bạch Duyệt Khê đã từng bị ánh sáng trắng làm cho bị bỏng, cho nên cô ấy biết chắc rằng cô sẽ có một phương thức tốt hơn để đối phó với chúng.

Bạch Duyệt Khê suy nghĩ: “Nhà chị có một tầng hầm ngầm, chị vẫn luôn ở cùng vật nuôi trong đó.”

Khu biệt thự có không ít nhà đều tự đổi tầng hầm ngầm đó thành gara, thành phòng chứa đồ, nhưng chắc sẽ không có nhà nào giống cô, biến chỗ đó thành một thành lũy dưới lòng đất có thể ở được tận nửa năm mà không lo đói chết.

“Vậy sao, nhà chị nuôi không ít động vật nhỉ.”

Bạch Duyệt Khê suy xét một lúc, vẫn quyết định đi về trước, tuy rằng trong nhà sẽ không có nguy hiểm bị xâm lấn nhưng cô vẫn muốn ở bên cạnh đám nhóc, để có thể thấy bọn chúng tỉnh lại.

“Được rồi, vậy ngày mai 8 giờ tối xuất phát nhé, nếu trời tối chậm hơn vậy thì lùi lại sau.”

Tuy rằng dựa theo xu thế hiện tại mà nói thì thời gian trời tối càng ngày càng sớm hơn, nhưng cô nhớ đến đêm thảm họa buông xuống ngày đầu tiên, ánh sáng trắng đó đột ngột sáng lên giữa đêm khuya khoắt, quy luật này bọn họ không dám đánh liều.

Bạch Duyệt Khê muốn đồng hành cùng người dân tòa nhà A cũng có một nguyên nhân khác, đó là cô muốn xem thử người có thể dùng bùn để tránh ánh sáng trắng kia.

“Ông ấy hả, chị biết đó, chính là ông Đặng ấy, chị vừa gặp ông ấy đó, làm thầu xây dựng.”

Tưởng Miêu Miêu muốn dẫn cô đến nhà em gái mình.

“Em gái em và mẹ em ở chung một chỗ, vừa vặn đối diện nhà ông Đặng, nếu chị muốn biết gì thì có thể hỏi ông ấy.”

Bạch Duyệt Khê còn tưởng căn cứ nhỏ trong tận thế này hẳn là sẽ nghi ngờ lẫn nhau, lúc nào cũng đề phòng, không ngờ tới những hộ gia đình ở tòa nhà A có thể thăm hỏi nhau dễ dàng như vậy.

Tòa nhà này của bọn họ tổng cộng gồm 35 tầng, tầng một chỉ có 2 gia đình, nhà em gái và mẹ Tưởng Miêu Miêu và nhà ông Đặng đối diện nhau.

Sau khi biết rằng ngày mai Bạch Duyệt Khê sẽ đi cùng bọn họ, em gái của Tưởng Miểu Miểu có vẻ rất vui.

Sau khi nói chuyện với người nhà xong, Tưởng Miêu Miêu lập tức dẫn Bạch Duyệt Khê đi đến gõ của nhà ông Đặng.

Hôm nay ông Đặng mới xong việc trực ban, bây giờ đang ăn cơm với gia đình.

Thấy là Bạch Duyệt Khê đến, lúc này ông Đặng mới gỡ dây khóa trên cửa chống trộm xuống.

“Cô Bạch, có chuyện gì thế?”

Bạch Duyệt Khê đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn làm giao dịch với ông thôi.”

Ông Đặng vỗ đầu một cái, đại khái đoán được Tưởng Miêu Miêu đã nói gì đó cho cô.

“Vậy được, cô vào đi.”

Sau khi vào nhà, Bạch Duyệt Khê nhanh chóng đảo mắt nhìn phong cách nhà ông, là một người chuyên phụ trách trang trí phòng ốc, nhà bọn họ được trang trí vô cùng… Bền chắc?

Ông Đặng để ý đến ánh mắt cô, mỉm cười nói: “Đây không phải do hạng mục trước đó là sửa nhà cô sao, khi nghe cô nhắc nhở, trong lòng tôi đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ? Lúc đó vợ tôi cũng gặp phải những giấc mơ kỳ quái nên tôi đã dứt khoát tạo thêm vài lớp bảo vệ cho căn nhà.”

Nói đến giấc mơ, Bạch Duyệt Khê đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng. Cô đột nhiên hỏi Tưởng Miêu Miêu đứng bên cạnh một câu: “Em có mơ thấy quả táo không?”

“Quả táo gì cơ, ăn quả táo hả?” Tưởng Miêu Miêu mang vẻ mặt mờ mịt.

Được rồi, xem ra cô ấy không biết.

Lúc này đột nhiên truyền đến giọng nữ trung niên, kinh ngạc nói: “Quả táo rơi xuống từ cây sao?”

Bạch Duyệt Khê lập tức quay đầu nhìn về phía bàn ăn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp