Lúc đi vào giữa bụi gai nhỏ, Bạch Duyệt Khê cũng lo lắng hồ ly nhà mình sẽ bị coi như động vật biến dị mà xử lý nên đã dứt khoát túm gáy ôm nó lên.

Cô không ngờ Tưởng Miêu Miêu lại nhớ rõ như vậy.

Hồ ly được Bạch Duyệt Khê ôm vào ngực lâu như vậy cứ mãi cứng đờ không dám động đậy chút nào, nghe đối thoại anh đột nhiên có dự cảm xấu.

Quả nhiên, giây tiếp theo Tưởng Miêu Miêu liền cảm khái: “Hai ngày trước khi tận thế ập đến, em thấy trên nhóm trò chuyện có người nói con hồ ly này đã vượt ngục, không ngờ cuối cùng chị lại tìm thấy.”

Vượt ngục sao?

Đuôi lông mày Bạch Duyệt Khê khẽ nhếch lên, liếc tên nhóc trong lòng.

Lúc trước cô hỏi nó có phải được hàng xóm nhận nuôi hay không, thế mà nó còn dám gật đầu?

Hồ ly trắng:...

Lỗ tai run rẩy giả chết, giả vờ nghe không hiểu.

Loạt tương tác này được Tưởng Miêu Miêu nhìn thấy.

Động vật lưu lạc muốn sống vốn đã không dễ dàng, kết quả còn xảy ra tai họa lớn như vậy, cũng may mạng con vật này không tồi, gặp được chủ nhân như Bạch Duyệt Khê.

Nhưng rất nhanh tâm trạng cô ấy lại trùng xuống: “Ngoài tiểu khu vẫn còn một số con chó bị lưu lạc, suýt nữa đã có thể trở về cùng em vào buổi tối nhưng trên đường lại gặp phải một đám chuột biến dị, kết quả con thì chết, con thì bị thương, không biết còn lại mấy con có thể sống sót.” - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Lúc trước cô ấy thường xuyên nhặt chó mèo lạc ở tiểu khu về, sau đó cũng đưa không ít con đi triệt sản, những con mèo không thích hợp để nhận nuôi cuối cùng đều phải thả lại về tự nhiên, trải qua việc lần này, sợ là sau này sẽ không thể thấy bất cứ sinh vật đi lạc nào bên ngoài nữa.

Hai người đàn ông cao gầy nhìn chằm chằm vào bóng dáng Bạch Duyệt Khê, trong đó có một người khịt mũi coi thường, nhỏ giọng nói gì đó.

“Mấy con súc sinh thôi mà, bảo bối gì chứ, chết thì chết thôi, cũng có thể giúp chúng ta hấp dẫn lực chú ý của những con quái vật đó.”

Mọi người vừa trao đổi thông tin tình báo, không khí yên lặng lại một chút, lời này của anh ta tất nhiên bị mọi người nghe được rõ.

Bạch Duyệt Khê nhướng mày, không có bất kỳ phản ứng nào nhưng người trong tòa nhà lại bắt đầu phản bác anh ta.

Người đàn ông đeo kính có quan hệ thân thiết với hai người kia, giả vờ đẩy gọng kính lên: “Cũng không thể nói như vậy được, nếu tòa nhà của chúng ta không dựa vào mấy nhà chó này phỏng chừng đa số người đã không trụ nổi.”

Ngay cả người dì tính tình tốt cũng tức giận, nhà bà cũng có một chú chó nhỏ, nhỏ như vậy cũng đã đi theo chồng bà ấy làm nhiệm vụ rồi.

“Việc khuân vác vật tư bên ngoài mệt chết đi sống lại, bây giờ cậu lại đứng ở đây nói thế này, có bản lĩnh thì lần sau khi chủ mấy chú chó dẫn chúng đi ra ngoài, cậu cũng đi theo đi.”

Nhưng Tưởng Miêu Miêu lại mắng vô cùng khó nghe: “Nếu không phải dựa vào những con “súc sinh” đó, bây giờ ngay cả cơ hội đứng đây nói chuyện anh cũng không có, canh gác trạm lúc nửa đêm còn thoái thác nhưng miệng lại luôn đòi lợi ích, ai là súc sinh đúng là còn chưa biết được.”

Người đàn ông cao gầy bị cô ấy mắng đến mức nghẹn đỏ mặt nhưng lại không dám phản bác một câu nào.

Một cây bụi gai chầm chậm vươn tới, ẩn ẩn có xu thế vươn đến đầu anh ta.

Chủ nhân bụi gai trong nhà có chó, vũ khí của người trên hành lang này đều là do chủ nhân bụi tùng gai lấy cho bọn họ.

“Được được được, cô lợi hại, người thường như bọn tôi đến chó cũng không bằng.” Sau khi nói những lời này xong, anh ta liền lôi kéo bạn mình chạy lên tầng trên.

“Aiz, cứ vậy mà hai người họ đã đi rồi sao? Ca trực tối nay của chú xong rồi sao?”

“Đã xong rồi, tối nay hai anh em họ còn ba giờ nữa.”

Sắc mặt người đàn ông đeo kính có chút khó coi nhưng vẫn cố nén giận thay hai anh em mình xin lỗi.

“Hai đứa nó còn trẻ chưa hiểu chuyện, để mọi người chê cười rồi.”

Người dì hiền lành vẫn luôn đảm đương việc hòa giải cũng không giúp bọn họ nói chuyện.

Nhóm chó trong tòa nhà cống hiến bao nhiêu, mọi người đều rõ như ban ngày, nói khó nghe như vậy còn muốn uống nước mà người ta mang về chứ, mấy kẻ này ỷ vào hàng xóm có lương tâm nên bọn họ mới không chết.

Bạch Duyệt Khê đứng xem trò vui một lúc, không được lợi gì nhưng cô có thể hiểu được sơ sơ về tình huống của tòa nhà này.

Xem ra tòa nhà A này có chút đặc biệt, dưới tình huống như vậy có thể duy trì được trật tự, còn phái được tiểu đội đi tuần tra, tiểu đội tìm vật tư, thậm chí còn có đội ngũ trực đêm.

Nguyên nhân của việc này chắc là do có sự xuất hiện của một người quản lý có năng lực.

Người đàn ông đeo kính tuy rằng có tâm tư riêng, nhưng nhìn dáng vẻ thì có khả năng anh ta là người nghĩ ra những thứ như danh sách phiên trực.

Dưới tình huống này hành lang không bị ngăn cách, còn có người quản lý tầng dưới, còn có hệ thống phòng ngự, trách không được số lượng đèn của tòa tòa nhà A này vẫn còn nhiều, hẳn vẫn còn một nhóm người còn sống.

Nhưng càng trong hoàn cảnh hiểm ác thì người ta càng phải trả giá vì lòng thiện ý của mình. Bạch Duyệt Khê hiểu rõ điều này, cho nên cô không vô duyên vô cớ làm người tốt, nhưng cô cũng không ngại kết thêm một mối thiện duyên.

Tưởng Miêu Miêu đang thương lượng ca trực ban đêm tiếp theo với vài người, đa phần ban đêm gió thổi cỏ lay, cô ấy đều có thể cảm ứng được qua bụi gai.

“Đúng lúc hôm nay đội kéo nước không ra ngoài nên người trực ban cũng đủ, để em dẫn chị đến nhà em nhé.”

Cô ấy có một loại thiện cảm vô cùng mù quáng với Bạch Duyệt Khê, hơn nữa Tiểu Triệu đã xác định Bạch Duyệt Khê rất an toàn.

Tuy rằng Tiểu Triệu là người nhát gan nhưng năng lực thì vẫn rất đáng tin, hôm qua trước khi tên biến dị nguy hiểm kia vào, anh ta vẫn luôn nói không được để cho người đó vào, nhưng bởi vì ấp úng nên âm thanh không lớn, sau đó cũng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Nhưng mà cũng bởi vì việc ngoài ý muốn hôm qua mà bọn em tìm được một thứ sáng lấp lánh trên người quái vật da đỏ kia, lúc trước bụi gai chỉ có thể bao trùm tầng một tầng hai, bây giờ lúc ban ngày em đã có thể cho nó cao lên tầng năm tầng sáu rồi.”

Thang máy không dùng được, bây giờ bọn họ đang đi bộ ở hành lang, thật ra Bạch Duyệt Khê khá kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Tưởng Miêu Miêu, “Em nói với chị nhiều như vậy, còn dẫn chị đến nhà em, không sợ chị là người xấu sao?”

Tưởng Miêu Miêu vừa vặn chìa khóa, vừa nhìn cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh: “Em cũng không biết vì sao khi em tới gần chị thì em cảm thấy rất thoải mái.”

Cô ấy nói như vậy, Bạch Duyệt Khê cảm thấy có chút thú vị, mà hồ ly trắng đã nhảy xuống khỏi lòng ngực cô, đi theo phía sau, nghe đến đó cũng lộ ra biểu cảm tán đồng.

Tưởng Miêu Miêu kéo cửa chống trộm của nhà mình ra, nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa em cũng không sợ đâu, cả tòa nhà này đều là địa bàn của em.”

Cô ấy nghiêng người lộ ra thế giới phía sau cửa, bụi gai lan tràn, những thực vật màu nâu không thể đếm hết được chui vào các vách tường thành từng bụi gai khó gỡ nhưng lại không gây tổn thương đến bất cứ đồ vật trong nhà nào, cũng không phá hỏng tường mà ngược lại như đang chống đỡ cho bức tường.

Quả thật giống như một vương quốc bụi gai của riêng cô ấy.

Tưởng Miêu Miêu nháy mắt cố ý hỏi cô: “Đây là nhà em, chị Bạch có sợ không?”

Nếu nói Bạch Duyệt Khê sợ thì không đúng, nhưng cô ngạc nhiên nhiều hơn, “Em khống chế hết chỗ này sao?”

Cô dùng ngón tay nhẹ đụng vào bụi gai bên cạnh cửa, cành màu nâu khẽ động đậy, thế mà lại chủ động lùi về sau như sợ bị cô động vào.

Bụi gai trong phòng Tưởng Miêu Miêu dường như có lý tính hơn những bụi gai dưới tầng.

“Những câu dưới tầng kia được em trồng ở bồn hoa, chủ yếu để phòng ngự và che ánh sáng vào ban ngày.” Tưởng Miêu Miêu giải thích.

“Tiểu Kinh trong nhà có suy nghĩ của riêng nó nhưng đa phần em nói nó sẽ nghe theo.”

Theo lý thuyết, chiêu đãi khách thì cần phải có chén nước hoặc là gì đó ăn, nhưng bây giờ nước còn quý hơn vàng, nhà cô ấy cũng chỉ đủ cho nhà mình uống. Cuối cùng Tưởng Miêu Miêu cũng tìm thấy một cái thạch trái cây tròn xoe, để vào trong lòng bàn tay Bạch Duyệt Khê, “Cảm ơn chị khi đó đã nhắc nhở em, nếu không với sức ăn của Oreo nhà em, phỏng chừng đã cùng em chết đòi rồi.”

Lúc trước nếu không có khuyến mãi thì cô ấy cũng chỉ mua từng túi một một, lúc trước khi thời tiết quá nóng mà cô ấy lại đọc được tin nhắn trong nhóm của Bạch Duyệt Khê, liền chú ý đến nó, dứt khoát rủ người trong tòa nhà mua cùng nhau, khiến cho cửa hàng thú cưng tặng thêm sáu hay bảy túi thức ăn cho chó loại 12kg, thêm cả các loại đồ ướp lạnh và đồ khô.

Sau đó cô lại nghĩ đến việc bản thân đã mua rất nhiều đồ cho chó thế nên lại dứt khoát mua cho mình một đống đồ ăn vặt, để tràn cả tủ lạnh.

“Nhưng mà bởi vì bị cúp điện nên đa số đồ em đều đóng gói đưa đến nhà ông Đặng.”

Bạch Duyệt Khê mở gói thạch trái cây màu vàng ra, bỏ hết vào miệng ăn.

Ừm, vị chanh.

“Nhà bác ấy có máy phát điện hả?”

“Không phải thế, là loại có công năng giống với tủ lạnh, có thể duy trì đồ ăn tươi mới trong một khoảng thời gian ngắn.”

Bạch Duyệt Khê cũng chỉ thuận miệng hỏi, thế mà Tưởng Miêu Miêu hoàn toàn không suy nghĩ gì đã nói hết cho cô nghe. Cô lập tức không nhịn được mà bật cười: “Em như vậy… Người khác hỏi gì em liền trả lời cái đấy à…”

Bạch Duyệt Khê không cảm thấy lương thiện thẳng thắn thành khẩn là một khuyết điểm, ví như tình huống bây giờ thì cô ấy phải có đủ thực lực để chống đỡ cho sự thiện lương của mình.

“Chị Duyệt Duyệt yên tâm đi, em không ngốc vậy đâu.” Tưởng Miêu Miêu có thế vô ưu vô lo đến bây giờ cũng không thật sự ngốc, nhưng mẹ cô ấy nói rằng cô ấy là một cô bé có phúc khí, có thể phân biệt được người có thiện ý và kẻ có ác ý.

Đối với người mà cô ấy không thích, cô ấy có thể dùng bụi gai nhốt người bên ngoài tường rào, còn khi đối mặt với người mà cô ấy thích thì cô ấy cũng có thể yên tâm đưa lưng mình về phía người đó.

===

Editor: Team TN

Tác giả: Công Tử Gia

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại , Hiện đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Mỹ thực , Đô thị tình duyên , Kim bài đề cử 🥇

Tóm tắt

Chịu khổ ở mạt thế bảy tám năm, Vương Anh đói khát xuyên đến thập niên 60.

Người chị họ phòng bên phát sốt, sau khi tỉnh lại liền sống chết kêu gào muốn hủy bỏ hôn ước với chồng sắp cưới. Bác gái tới tìm Vương Anh, muốn Vương Anh gả đi. 

Vương Anh nghe nói đối phương là một đầu bếp liền lập tức vui vẻ, đầu bếp tốt lắm nha.

Chưa từng nghe nói đại hạn ba năm đầu bếp cũng không chết đói sao? 

Đã từng trải qua mạt thế khắc nghiệt, giấc mộng lớn nhất của Vương Anh là ăn no.

*****

Chị họ nỗ lực hết sức giành lấy mối hôn sự của Vương Anh, ngồi chờ mấy năm sau sẽ lên làm phu nhân nhà giàu số một.

Kết quả,

Khi chị họ đang lấy lòng con gái riêng của chồng, Vương Anh ở nhà ăn gà nướng cốm. 

Lúc chị họ bận lo liệu quan hệ mẹ chồng nàng dâu, Vương Anh đang ăn cá hầm cải chua.

Thời điểm chị họ vội vàng xoay quanh kệ bếp làm việc nhà, Vương Anh đang ăn miến thịt heo hầm cải trắng.

……

Chị họ bẻ đầu ngón tay tính thời gian, sao cô ta còn chưa được làm phu nhân nhà giàu số một chứ?

Bên kia, người chồng đầu bếp của Vương Anh cầm giải thưởng, tổ chức quốc yến, mở chuỗi khách sạn.

Đầu bếp mặt lạnh Từ Sương một bên rửa chân cho Vương Anh, một bên sủng nịch hỏi cô: “Dùng bánh hoa hồng làm thức ăn khuya có được không?” 

【 Lưu ý 】

1. Nữ chính chỉ biết thưởng thức món ăn, toàn văn chỉ có nam chính xuống bếp. 

2. Nữ chính có bàn tay vàng.

3. Đầu bếp mặt lạnh VS Bác sĩ nhỏ tham ăn 

4. Cuộc sống thường ngày, chậm rãi, khắc họa nhân vật.

Tag: Mỹ thực, sảng văn, niên đại văn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play