Mạt Thế: Thiên Tai Ập Đến Vườn Bách Thú

Chương 29: Dị năng


2 tháng

trướctiếp

Trong phòng mấy người thương lượng trong chốc lát, rất nhanh đã có người cầm nến đi xuống tầng 1.

“Bọn tôi tạm thời không thể để cô đi vào nhưng có thể trao đổi một chút tin tình báo, bây giờ bên phía khu Nam thế nào?”

Thính lực của Bạch Duyệt Khê không tệ, thật ra khi bọn họ thương lượng ở tầng ba cô đã nghe được phân nửa.

“Tôi chỉ có thể nói khu Nam có rất ít người sống sót, nhìn thấy phía này thấy còn ánh sáng cho nên tôi mới tới xem.”

Câu trả lời không đau không ngứa, dường như không có manh mối gì, Tiểu Triệu do dự nửa ngày không biết nên hỏi như thế nào.

Cô gái đứng đằng sau nhanh chóng chớp lấy cơ hội hỏi một câu.

“Chị có phải là người nuôi rất nhiều thú cưng trong khu biệt thự kia không?”

Bạch Duyệt Khê ừ một tiếng.

“Chị cũng nhớ em, em có nuôi một con Alaska, lúc trước có mang nó đến bệnh viện thú cưng cạo lông đúng không? Hình như trong tòa nhà này có rất nhiều người nuôi chó.”

Cô gái lập tức trở nên kích động: “Đúng đúng đúng, là em đây, lúc ấy chị đã nói với bọn em phải trữ nhiều đồ ăn cho chúng một chút, bây giờ đa số nhà nuôi chó trong tòa nhà đều có thể để thú cưng ăn uống thoải mái.” - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Thấy hai cô gái chuyển đề tài lên thú cưng, Tiểu Triệu bên cạnh nhanh chóng hỏi một câu.

“Cô nói xem sao cô lại đến được đây, buổi tối không phải có rất nhiều quái vật trong tiểu khu sao?”

Bạch Duyệt Khê quơ quơ rìu trên tay mình.

“Một đường chém đến đây đó.”

Lời đáp lại đầy khí phách như vậy, lập tức chấn trụ được anh ta.

Cô gái bên cạnh nhân cơ hội nói một câu với Bạch Duyệt Khê: “Tôi tên Tưởng Miêu Miêu, đợi chút bọn tôi sẽ lên tầng nói lại tình huống của cô, mọi người phải thương lượng mới có thể quyết định xem cô có thể đi vào hay không.”

Bạch Duyệt Khê trả lời một chữ được.

Cách bụi gai dày như vậy giao lưu đúng thật là không tiện, mấy người kia trở về không bao lâu thì bụi gai chỗ tầng một đã di chuyển, nhanh chóng trở thành một cái cửa nhỏ hẹp.

Tuy rằng để cô vào nhưng vẫn có mấy người cầm vũ khí được chế tác từ bụi gai, vẻ mặt cảnh giác nhìn cô.

Người đàn ông trung niên đang canh gác ở tầng 3, sau khi thay ca với người bên cạnh, vừa quay đầu lại nhìn thấy rõ mặt Bạch Duyệt Khê, kinh ngạc lên tiếng: “Cô Bạch, sao lại là cô thế.”

Thế mà lại là ông Đặng giúp cô sửa lại nhà.

“Ây da, cô ở nhà chờ không phải càng tốt hơn sao, nhà cô đã…”

Dường như ngại ánh mắt nhiều người, ông ta không nói thẳng ra rằng nhà Bạch Duyệt Khê đã được cô đổi thành tường đồng vách sắt, chỉ là trên mặt vẫn tràn đầy sự lo lắng của người lớn.

Ý ông ta đại khái nếu trong nhà không nguy hiểm thì không cần phải mạo hiểm.

Bạch Duyệt Khê hiểu được ý tốt của ông ta nhưng đây không phải là vấn đề qua loa, mà nhà cô luôn vô cớ hấp dẫn các sinh vật biến dị, may mà có phúc trong họa, bây giờ ít nhất cô đã không cần lo lắng người khác sẽ xâm lấn vào nhà cô.

Cô lấy một lý do thoái thác: “Ở trong nhà mãi vậy cũng không được nên tôi mới ra ngoài xem tình huống.”

Ông Đặng thở dài: “Cũng đúng, tình huống trước mắt di động hay internet đều không dùng được, muốn biết tin tức gì chỉ có thể mặt đối mặt giao lưu.”

Dì bên cạnh thấy bọn họ quen nhau, nhanh chóng chạy đến chỗ Bạch Duyệt Khê hỏi thăm tình hình bên ngoài: “Con gái à, trên đường con có gặp phải quái vật không?”

Đại khái chắc là sinh vật biến dị.

Bạch Duyệt Khê nắm chặt rìu, ánh mắt thoáng qua hai người trẻ tuổi vẫn đang cảnh giác đứng sau cô.

“Có ạ, gặp phải ba con chuột.”

“Vậy là may, không phải con quái vật màu đỏ đó là được.”

Ông Đặng dường như vẫn còn sợ hãi với việc xảy ra ngày hôm qua: “Nếu có gặp lại quái vật này bên ngoài thì phải chạy đi rất xa rất xa, nhưng mà mấy thứ này dường như cảm thấy hứng thú với các loài động vật sau khi tiến hóa hơn, nếu không con người bình thường đã không còn đường sống.”

“Hả? Sao lại nói như vậy?” Cô còn tưởng quái vật da đỏ chỉ đơn thuần là muốn ăn thịt mà thôi.

Một người đàn ông đeo kính khác đứng bên cạnh nhận ra: “Xem ra cô đã gặp được loại quái vật này trước rồi.” Nếu không thì hẳn là cô nên hỏi bọn họ quái vật da đỏ là thứ gì.

Bạch Duyệt Khê cũng không phủ nhân: “Tôi đã từng đối mặt qua, nhưng bọn chúng dường như chỉ cảm thấy hứng thú với những miếng thịt hỏng trong tủ lạnh nhà tôi thôi.”

Ông Đặng ai một tiếng, giải thích cho cô nghe: “Ngay từ đầu thì là thế, nhưng thời gian lâu dần, những quái vật đó cũng thông minh lên, ăn động vật đã tiến hóa có thể giúp chúng từ từ khôi phục lại lý trí.”

Sau khi khôi phục lý trí thì từ một quái vật chỉ biết hành hạ đến chết, đã biến thành một con quái vật biết cách dùng bẫy rập.

“Chúng đã sớm không còn là con người nữa, nếu cô có năng lực phản kháng thì ngàn lần không được nương tay.”

Bọn họ đã từng thấy một con người sống sờ sờ biến thành quái vật da đỏ, quá trình vô cùng tàn nhẫn. Nhưng nếu không phải bọn họ phản ứng lại kịp thì người bị cắn rơi đầu chính là người nhà họ.

Bạch Duyệt Khê nghĩ đến đàn chuột xâm lấn nhà cô và quái vật da đỏ bị cô dùng đồ chơi của mèo chạy bằng điện dụ. Dù thực lực của chuột kém xa với hai con quái vật kia nhưng chuột lại đủ thông minh, số lượng cũng đủ nhiều.

Nếu quái vật da đỏ biết động não, vậy thì quả thật rất đáng sợ.

Bạch Duyệt Khê thấy bọn họ nói nhiều như vậy, cũng chủ động nói một ít tình báo mình biết được.

“Thời tiết cực nóng, năng lực thích ứng của động vật cao hơn so với năng lực thích ứng của con người, cũng dễ biến dị ra những năng lực khác hơn.”

“Biến dị sẽ chia thành hai hướng là tiến hóa và biến dị, theo như tôi suy đoán, động vật bị ánh sáng trắng chiếu rọi vào trong thời gian dài sẽ phát sinh ra nghịch hướng biến dị nhiều hơn.”

Đống bụi gai làm tường vây bên ngoài tòa nhà có lẽ cũng là như vậy.

Mặc dù đêm đang dần dài lên nhưng trước đó đã trôi qua 5 buổi sáng bị mặt trời chiếu, động vật ban ngày không tìm được chỗ tránh ánh sáng, phần lớn đều đã biến đổi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Điều này cũng đủ để thuyết minh, không biết ở một góc nào đấy trong tiểu khu này đang cất giấu động vật biến dị.

Mấy năm trước, chỉ cần thời tiết không tốt thì đồ ăn trong núi sẽ ít đi, có không ít động vật xuống núi tràn vào trong tiểu khu, lục tung rác tìm đồ ăn, mỗi năm công ty bất động sản đều phải dùng rất nhiều tiền mời công ty có chuyên môn đến xử lý những động vật đó.

Nhưng sau khi xuất hiện ánh sáng trắng ký quái này, con người còn chưa chắc sẽ sống sót chứ đừng nói đến những động vật lưu lạc bên ngoài.

“Không ít nhà nuôi chó trong tòa nhà chúng em cũng tiến hóa, mấy ngày nay tòa dựa vào bọn chúng đi đường vòng đến khu phố chợ lấy mấy thùng nước về đây.”

Bạch Duyệt Khê cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, cô còn mấy đứa nhóc đang tiến hóa ngủ mê mệt ở nhà đó.

“Là mấy loại chó lớn như Alaska nhà em sao?”

Tưởng Miêu Miêu gật đầu: “Oreo nhà em bây giờ có thể trực tiếp kéo mấy chục cân nước chạy về tiểu khu, những động vật của nhà khác cũng có năng lực đặc thù riêng, lập ra một đội tuần tra hành lang, chủ nhân của mấy chú chó sẽ dẫn bọn chúng đi ra ngoài một vòng sau đó trở về.”

Đồ ăn, nhà nào cùng sẽ có dù ít hay nhiều, nhưng nước lại là vấn đề lớn.

Trong tiểu khu có rất nhiều nhà lắp máy lọc nước, mở vòi ra sẽ có thể uống nước trực tiếp, nhưng chỉ cần bị cắt nước cắt điện thì trong nhà sẽ không còn nước để uống.

Con người có thể ăn ít cơm nhưng lại không thể không uống nước, đặc biệt là trong điều kiện cực nóng này, tuy rằng đại đa số thể chất của mọi người đều thay đổi, có thể miễn cưỡng chịu được nhiệt độ 40 độ C, nhưng nước có thể giúp bọn họ giải nhiệt trong cơ thể, đây ắt hẳn là vật tư không thể thiếu.

Ở điểm này động vật lại khác, lông của mấy chú chó dường như cũng xảy ra biến hóa kỳ lạ, trở nên như tơ lụa, dễ thoát khí, có thể giảm nhiệt độ trong cơ thể một cách nhanh chóng.

“Cô nói nhiều vậy với cô ta làm gì?”

Hai người đàn ông cao gầy đứng phía sau Bạch Duyệt Khê nhìn chằm chằm cô có chút không kiên nhẫn, cành mận gai cầm trên tay vẫn luôn di chuyển, dường như rất cảnh giác với cô.

Người đàn ông đứng cạnh cô đẩy gọng kính của mình một cái, khuyên hai người kia: “Hai người các cậu đừng quá mẫn cảm, tuy rằng cô Bạch từ bên ngoài tới, nhưng ít ra trước mắt không có ý xấu.”

Sau khi nói xong, người đàn ông đeo kính hỏi thẳng Bạch Duyệt Khê: “Cô dám ra ngoài một mình, hẳn đã giết không ít động vật biến dị nhỉ, lúc này còn mang theo cả chó, cô đang đi tìm vật tư sao?”

Bạch Duyệt Khê liếc anh ta một cái: “Không phải mấy người cũng phải ra ngoài tìm vật tư sao?”

Người này từ lúc bắt đầu vẫn luôn vô tình cố ý nhìn vào ba lô của cô, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tưởng Miêu Miêu lại cảm thấy hứng thú với con hồ ly mà cô đang ôm trong ngực hơn: “Chị Bạch, đây là chó nhà chị nuôi sao, sao lại quen như thế nhỉ?”

“Em nhớ ra rồi, đây chính là con chó hồ ly lúc trước ở trạm cứu trợ tình thương!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp