Đao, rìu, cung tên, các loại vũ khí lạnh được coi như hàng mỹ nghệ, lẳng lặng treo trong căn phòng tối phía sau phòng ngủ.

Cho dù bây giờ cô không có quá nhiều hiểu biết với vũ khí lạnh nhưng dựa theo sự sắc bén của chúng thì chúng sẽ không chỉ dừng lại ở mức đồ trang trí đâu, chưa nói đến căn phòng hoàn toàn không chút ánh sáng này.

“Bố trí như vậy, vì sao anh ta không trốn ở đây chứ?”

Bạch Duyệt Khê vừa cảm thấy đáng tiếc cho chủ nhà, vừa không chút do dự gỡ chiếc rìu ở giữa xuống.

“Cái này nhìn có vẻ không tệ lắm, lưỡi rìu còn lớn hơn rìu chữa cháy một chút.”

Cán rìu làm bằng kim loại, nó giống như loại rìu mà những người thích sinh tồn sẽ chuẩn bị trước.

Không ngoài dự đoán của cô, trừ những vũ khí lạnh ra thì cô còn tìm được lều trại ở bên trong, giày đàn ông, áo mưa và nhiều loại đồ vật thường dùng để sinh tồn nữa. Còn có một cái rương rất nặng nhưng đã bị khóa lại.

“Rõ ràng những đồ đã chuẩn bị vẫn còn nguyên vẹn, sao lại không thấy người đâu.”

Sau chiến thuật thương tiếc cho vị hàng xóm này mười giây thì cô cũng vui lòng không một chút do dự nhận hết mấy thứ này.

Biểu tình của hồ ly đang đứng trông cửa cho cô có chút bất đắc dĩ.

Bạch Duyệt Khê một phía lấy đồ trên tường mà mình dùng được đi, một bên phân tích lý do sao lúc ấy chủ nhà chưa kịp vào.

“Bởi vì bị quái vật da đỏ đuổi giết nên không kịp chạy, hay là do ánh sáng trắng kia xuất hiện, không còn sức để trở về nhà? Tuy rằng không thấy thi thể anh nhưng tôi nhất định sẽ thay anh giữ gìn những thứ này thật tốt.”

Sau khi nhanh chóng cướp hết những đồ vật còn dư lại, Bạch Duyệt Khê nói với ngôi nhà không chút hơi người một câu cảm ơn, dẫn theo hồ ly chuẩn bị đi đến chỗ tiếp theo.

Những chỗ khác trong khu biệt thự lại càng yên tĩnh hơn, cửa sổ sát đất hoa mỹ bị phá một lỗ lớn, trên mặt đất cũng có dấu vết như vật gì đó bị kéo đi, những thi thể đó cuối cùng đi về đâu, cô cũng không quá tò mò.

Sau khi tìm tiếp ở mấy gian nhà, cô phát hiện có khả năng hàng xóm của mình ra đi có thể diện hơn một chút, ít nhất dựa vào dấu vết lưu lại ở hiện trường thì quái vật da đỏ tốn nhiều máu hơn anh.

“Cơ mà sao em lại cách mở cánh cửa bí mật đó?”

Đại khái là sau khi đi hết mấy chục nhà trong khu biệt thự, cô dẫn hồ ly xuống chân núi thì đột nhiên nhớ tới việc này.

Hồ ly trắng vốn cũng lo cô sẽ nghĩ đến, nhưng dọc đường anh đều nghe Bạch Duyệt Khê nói mấy câu ‘cảm ơn hàng xóm, hy vọng anh trên trời có linh thiêng thì cũng có thể an giấc ngàn thu, đầu thai chuyển kiếp sớm thoát khỏi tận thế‘, ‘sao hàng xóm lại thích ăn cà chua đóng hộp thế, trữ nhiều thật đó.’

Mấy lý do thoái thác này khiến anh chết lặng, dù sao anh cũng không định giải thích, Bạch Duyệt Khê cũng sẽ tự mình suy diễn mọi chuyện.

“Lúc trước khi em rời khỏi bệnh viện thú cưng rồi được nhận nuôi hả? Đúng ngay chủ nhân căn nhà kia nhận nuôi sao?”

Lý do này không tệ, hồ ly gật đầu.

Lông mày của Bạch Duyệt Khê giật giật, đánh giá tỉ mỉ hồ ly từ trên xuống dưới, rõ ràng cô không nói cái gì nhưng hồ ly trắng đã thấy đỉnh đầu hơi lành lạnh.

Nhưng cô không phát hiện bất cứ dấu vết nào cho thấy nhà hàng xóm có nuôi thú cưng.

Bây giờ bệnh viện thú cưng có yêu cầu rất nghiêm khắc với người nhận nuôi, nhưng mà mấy ngày nay trong tận thế có quá nhiều biến số, cô cũng không thể nói thẳng là hồ ly lừa gạt mình.

Dù sao hồ ly và chủ nhà kia chắc chắn có quan hệ, nhìn những vũ khí và đống cà chua đóng hộp ăn mãi không hết kia, cô cũng chỉ có thể tạm không so đo tiểu tiết thôi.

Đường xuống núi dễ đi hơn lúc trước rất nhiều, khu biệt thự được phủ xanh quá tốt cũng có chút phiền toái, ít nhất thì sau khi Bạch Duyệt Khê rời khỏi phạm vi biệt thự nhà mình không lâu liền bị động vật biến dị tập kích, ba con chuột và hai con mèo đều bị biến dị.

Con chuột tới gần cô chưa đến vài giây đã bị xử lý, con dư lại cũng chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.

Bạch Duyệt Khê không để ý lũ chuột mà sờ sờ rìu cũ trên tay: “Cái rìu cũ này để giết chuột vẫn khá được đấy.”

Trên lưỡi rìu vẫn còn máu của hàng trăm hàng ngàn con chuột biến dị, có thể biến thành đòn đánh tâm lý và cả cơ thể của mấy con chuột biến dị kia.

Hồ ly trắng yên lặng nhìn chăm chú vào thiếu nữ cầm rìu, anh đã dần làm quen với việc cô có thể dùng rìu chơi ra phong cách riêng.

Tai hồ ly chuyển động, lúc nào cũng cảnh giác động tĩnh từ xa.

Càng đi xuống màu xanh càng ít nhưng thay thế chính là ánh sáng trên những tòa nhà còn có người sống sót.

So với buổi tối đầu tiên khi Bạch Duyệt Khê quan sát thì những nguồn sáng đó rõ ràng đã ảm đạm hơn so với trước đó không ít, có khả năng họ đang tiết kiệm năng lượng điện, hoặc là do rèm cửa sổ dày quá nên không thấy rõ được ánh sáng. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Hơn nữa, số lượng đèn cũng giảm đi nhiều, có lẽ những nhà đèn đã tắt đó sẽ không bao giờ sáng lại được.

Bạch Duyệt Khê đếm một lần, những nơi có đèn sáng đa phần đều là những nhà ở tầng cao hoặc là tầng cao nhất, ít nhất cũng phải là tầng 30 trở lên. Họ có dũng khí bật đèn cũng chứng minh sự an toàn trong khu dân cư có lẽ còn cao hơn khu biệt thự không ít.

Hơn nữa, càng lên tầng cao thì lại càng an toàn. ( truyện trên app T𝕪T )

Tuy rằng con người chưa chắc sẽ ít uy hiếp hơn động vật nhưng Bạch Duyệt Khê vẫn lau sạch mặt, dùng một khuôn mặt khá có tinh thần thử thăm dò tòa nhà gần với cô nhất.

Tầng dưới cùng tòa nhà chất đầy đồ, hẳn là có người cố ý làm thế nhưng đến khi cô đi vào mới phát hiện, thế mà lại là bụi gai.

Bụi gai tùng màu nâu, bao kín mít kiến trúc tòa nhà từ tầng 1 đến tầng 3, nhìn cách nó sinh trưởng thì chắc chỉ qua mấy ngày nữa chúng vẫn sẽ tiếp tục leo lên.

“Đây hẳn là do người nào đó tiến hóa năng lực làm ra…”

Bởi vì cô thấy được ánh sáng trắng giống chỗ nhà cô đang chui ra từ các kiến trúc, từng chút từng chút tẩm bổ cho bụi gai đó.

Rất nhanh đã đi đến dưới tòa nhà A, Bạch Duyệt Khê đem rìu che trước ngực, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, có mấy ánh mắt không chút che giấu nào đặt trên người mình.

Cô không chủ động lên tiếng mà chọn từ từ bước lại gần tòa nhà nhưng thân thể cũng sẽ theo bản năng sử dụng những cái cây khô dưới tầng để yểm hộ, không thể để bản thân rơi vào phạm vi tấn công của người khác.

Quả nhiên, thấy cô dám di chuyển ở bên ngoài một mình, giống như không có động vật biến dị, người trong tòa nhà nói với cô.

Người đàn ông trung niên trầm giọng, ẩn ý uy hiếp: “Đứng lại, đừng tới gần, cô từ đâu tới, tới đây muốn làm gì?”

Bạch Duyệt Khê nhanh chóng xác định được nơi phát ra âm thanh, là ở chỗ ba cửa sổ giữa tầng thứ hai của tòa nhà, nơi đó còn lộ ra một đoạn lao bén nhọn.

Thị lực của Bạch Duyệt Khê rất tốt, trong nháy mắt cô đã nhìn ra, thứ đó giống như được làm từ bụi gai.

“Tôi từ khu Nam đến, đến để xem tình huống bên ngoài.”

Hàng hiên truyền đến âm thanh, có người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Tuy rằng chỉ mới 5 ngày ngắn ngủi nhưng Bạch Duyệt Khê có cảm giác bản thân đã rất lâu chưa từng thấy người sống, cho nên cô vẫn rất có kiên nhẫn.

“Cô bé này ở bên ngoài một mình rất đáng thương, nếu không chúng ta cứ để cô ấy vào đi được không?” Một dì nhỏ giọng đề nghị, bà ấy thấy Bạch Duyệt Khê là một cô gái tuổi tác gần giống với con gái nhà mình, lại phải bôn ba một mình trong thời tiết cực nóng bên ngoài, lập tức cảm thấy mềm lòng.

“Không thể để cô ta vào được, dì nhìn bộ dạng cô ta kìa, dì quên giáo huấn của thằng nhóc lúc trước rồi sao?”

“Tiểu Triệu nói rất đúng, dì Trương, dì cũng không muốn hàng phòng bị mà Miêu Miêu nhà dì làm bị lãng phí chứ, sau này nếu chúng ta muốn cho người vào tòa nhà thì mọi người phải nhất trí đồng ý mới được.”

Ngày hôm qua có một sinh viên người toàn máu tới dưới tầng xin giúp đỡ, lúc ấy mấy người mềm lòng muốn cho cậu ta vào, kết quả khi vào đến tầng 1, cậu nhóc kia đột nhiên biến thành quái vật da đỏ, nếu không phải con gái dì Trương, Miêu Miêu có thể khống chế bụi gai thì sợ rằng đã phải chết mấy người rồi.

Dì Trương nhanh chóng giải thích: “Nhưng chúng ta cũng phải giao lưu với thế giới bên ngoài mà, đứa nhỏ này có thể một mình đi tới đây thì chắc chắn sẽ biết nhiều hơn chúng ta chỉ ở trong nhà mấy ngày nay nhiều.”

Người bên cạnh bị bà ấy lay chuyển.

“Cô gái này nói cô ấy đến từ khu Nam, bên đấy đều là biệt thự, không cao như chúng ta, đoán chừng còn nguy hiểm hơn, cô ấy có thể đi được đến đây chứng tỏ bản thân cô ấy cũng có chút thực lực.”

Người đàn ông trung niên vẫn luôn cảnh giác không quay đầu lại, im lặng một lúc rồi nói.

“Tiểu Triệu, nếu không thì như vậy đi, chúng ta đến tầng 1 cách một cửa sổ nói chuyện với cô ấy, cậu cẩn thận phán đoán trên người cô ấy có mùi gì kỳ quái không.”

Người sắp biến thành quái vật da đỏ, trên người sẽ bốc lên mùi hôi như mấy con động vật biến dị. Tiểu Triệu là người có khứu giác nhạy bén nhất trong tòa nhà của họ. Cách này vừa nói ra đã được mọi người nhất trí.

“Nhưng nhìn bộ dạng nắm chặt rìu trong tay của cô ấy, thật sự không giống người dễ chọc, không biết có đồng ý nói chuyện với chúng ta không.” Tiểu Triệu có chút sợ hãi rụt rè.

“Đây, để tôi đi cho, hình như tôi đã từng gặp cô gái này ở bệnh viện thú cưng gần đây, bên cạnh cô ấy có phải có một con chó trắng không?” Một cô gái đột nhiên giơ tay nói.

===

TN Team: Ta da~~ tụi mình đã quay lại rồi đây!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play