Lúc Bạch Duyệt Khê đang chuẩn bị đồ và những thứ cần thiết, hồ ly vẫn luôn ngồi cạnh sô pha, không hề ngủ mà chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Nếu có gì cần trợ giúp chỉ cần cô hô lên một tiếng là hồ ly sẽ ngậm đồ đưa đến cho cô ngay.
Trước kia khi cô thấy con hồ ly này ở cửa hàng thú cưng tình yêu, nhân viên bán hàng còn nói với cô là con chó hồ ly này chưa bao giờ được nhận nuôi bởi vì nó quá hung dữ cho nên không có ai đồng ý nhận nuôi nó cả.
“Chẳng phải vẫn rất ngoan sao.”
Bề ngoài vừa ngoan lại hiểu chuyện, biết nghe lời, cộng thêm lỗ tai mềm mại như vậy, trách không được có nhiều người thích nuôi một con chó lớn trắng xinh đẹp đến thế.
Cô không cần biết nó là chó hay là hồ ly, nếu những động vật khác có thể tiếp nhận hồ ly này thì để nó ở lại hình như cũng khá hay.
Ba lô và vũ khí đều đã được thu dọn xong.
Bạch Duyệt Khê cầm lấy bao bánh quy, bánh mỳ và xúc xích nướng, cầm thêm món chính là lương khô, cô nghĩ hồ ly không thích ăn đồ hộp nên đem thêm mấy cái bánh mỳ chà bông.
Thích ăn thịt thì ăn thịt, đã đến tận thế rồi, chỉ cần sống sót là được.
Hình hoa văn con rắn in trên cổ tay cô có không gian lập phương nhỏ tương đương với cốp xe SUV rộng rãi.
Đồ nào nhỏ thì cô đặt trong ba lô, nếu cô không bỏ bất cứ thứ gì vào túi thì lỡ như gặp phải người sẽ rất khó để nói chuyện.
Bạch Duyệt Khê bỏ vào trong không gian mấy túi đồ ăn và nước, chỉ để trong một phần nhỏ, để dành cho những lúc ngoài ý muốn.
Đồng thời, cô còn mang theo cái rìu mà mình dùng thuận tay nhất.
Cả một đêm đánh giết chuột biến dị, giờ đây cô cảm thấy rìu chính là sinh mạng thứ hai của mình.
“Nhưng mà có hơi nhỏ, hôm nay mình có nên mang theo vũ khí lớn hơn không nhỉ?”
Hồ ly đứng bên cạnh nghe thấy cô nói thế quay đầu như suy tư gì đó mà nhìn cô một cái.
Trước khi gần ra cửa, mấy đứa nhóc trong nhà vẫn chưa tỉnh lại, có điều sau khi thực vật quanh tường hấp thụ tinh thạch đã tiếp thêm không ít năng lượng cho bọn chúng, có lẽ giờ đang tiếp tục lột xác.
“Hôm nay tạm thời không lái xe, âm thanh của xe lớn, buổi tối bật đèn xe cũng quá sáng chói.”
Cô có thể đi bộ xuống núi, trên đường đi xuyên qua khu biệt thự tiện thể nhìn tình huống sinh tồn ở xung quanh xem thế nào.
Với thể lực của cô hiện tại cho dù đi dạo vòng quanh toàn bộ tiểu khu cũng không mất sức, có lẽ chưa đến một giờ đã đi xong.
Hồ ly cực kỳ nghe lời ngồi xổm ở trước cửa chờ cô, Bạch Duyệt Khê cứ có cảm giác như chú chó Samoyed đang đứng ở cửa chờ đi với mình.
Hình thể của hồ ly lớn hơn Samoyed, sau khi cô mở cửa nó ngoan ngoãn ở một bên ngửi ngửi không khí khô nóng ở bên ngoài.
Bộ lông trắng trên người hồ ly đã khô, cũng không dài lắm, nhưng dưới sự nóng nực của không khí lại khiến cho người ta như được sờ lên loại tơ mượt mà dễ chịu vô cùng.
Phương thức tản nhiệt này rất thần kỳ, khả năng kháng nhiệt cực kỳ mạnh làm cho Bạch Duyệt Khê - người thường đổ mồ hôi cảm thấy hâm mộ.
“Đây chính là phương thức mà các con vật tiến hóa sao?”
Có điều ở thời điểm này không có nhiều động vật có thể sống sót được, có lẽ lúc ấy con hồ ly này và quái vật da đỏ đã đánh nhau một trận, sau khi bị thương mới ngã xuống trước cửa nhà cô, cố gắng lắm mới sống sót.
Ngày hôm qua khi tắm rửa cô cũng đã quan sát, miệng vết thương trên bụng hồ ly đã lành hẳn, trên da thịt màu hồng nhạt đã nhú lên lông tơ mới.
“Chúng ta đi đến biệt thự bên cạnh xem sao, em đừng chạy lung tung, nếu không về được nhà thì chị sẽ không đi tìm em đâu.”
Đi ra sau sân nhà mình, Bạch Duyệt Khê vừa quay đầu lại đã thấy được toàn cảnh.
Lớp màng mơ hồ không thể nhìn ra được, thoắt ẩn thoắt hiện ở trong màn đêm, đây là tầng phòng ngự dựa vào tinh thạch để chống đỡ, nhìn thì cực kỳ mỏng manh y như không hề có gì. Nhưng cô hiểu rất rõ, chỉ cần bản thân không cho phép thì sẽ không có bất cứ ai có thể đi từ ngoài vào, hoặc là chui lên khỏi mặt đất để tiến hành xâm lấn một lần nữa.
Nếu về sau đêm tối càng lúc càng dài hơn thì thời khắc ấy, tầng phòng ngự sẽ là cái cốt yếu, ít nhất nó có thể đảm bảo cho mỗi người ở trong nhà được nghỉ ngơi đầy đủ, không cần nơm nớp lo sợ rằng có con quái vật đang nhìn chằm chằm ở bên ngoài. #𝖙y𝖙novel.com
Không còn phải lo lắng cho sự an toàn của ngôi nhà, Bạch Duyệt Khê nắm chặt cây rìu trong tay nhưng cô do dự không biết nên đi tới chỗ nào trước, theo lý thuyết cô nên đi tới nhà hàng xóm xem.
Nhưng trước khi thiên tai ập xuống, Bạch Duyệt Khê đã đi tới cái sân đầy cỏ của người ta, nghe thấy âm thanh kỳ quái của động vật phát ra, nếu khi đó có dấu hiệu của chuột biến dị vậy chắc hẳn là chủ nhà ấy đã lành ít dữ nhiều.
Mặc dù trước đây cô chưa từng gặp mặt vị hàng xóm có mái tóc đen kia nhưng người ta cũng có lòng tốt nhắc nhở cô chú ý chuyện động vật hoang dã.
Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Duyệt Khê quyết định đi xem xét tình huống nhà anh một chút.
Vốn dĩ từ khi hồ ly bắt đầu đi ra khỏi nhà cùng cô, thấy cô chưa xác định được phương hướng để đi thì dừng lại, vừa thấy Bạch Duyệt Khê đi qua phía bên kia thì vội vàng đuổi theo.
“Chị muốn đi qua nhà hàng xóm xem trước, không biết ở đó có gặp được động vật biến dị hay không, tự em phải cẩn thận đó.”
Sức chiến đấu của hồ ly không cần cô phải quá lo lắng, nhìn đống xác của chuột biến dị dưới tầng hầm ngầm thì có thể biết được nó là một con hồ ly có thể tiêu diệt được đám sinh vật đó.
Mấy trăm mét ngắn ngủi, dọc theo đường đi không hề có dấu hiệu của sinh vật sống.
Cây cối trong bồn hoa đã héo đến mức chỉ còn lại cành lá trơ trọi, lùm cây càng không cần phải nói, giữa trời nắng nóng như vậy không cháy đã là may mắn lắm rồi.
Tường nhà hàng xóm vẫn còn rất vững chắc nhưng cũng bị ánh nắng phơi cho vàng đi, bức tường cao ba mét, che chắn hết tất cả nên không thể nhìn thấy bên trong.
Hơn nữa, trước khi thiên tai buông xuống mấy ngày, đột nhiên sức lực của cô lại lớn thêm còn không cẩn thận kéo hỏng cửa nhà người ta.
Mặc dù cuối cùng….cô cũng đã giúp đối phương sửa được cửa nhưng cửa nhà xóm vẫn bị lõm vào như bị động vật hoang dã dùng sức ấn sâu một cái.
“Tại sao cửa lại mở ra?”
Vốn cô đang chuẩn bị rằng nếu cửa không mở thì sẽ thử trèo tường vào nhưng không ngờ cửa lại trực tiếp mở rộng.
Trước sân của nhà hàng xóm không khác gì trước sân nhà cô, chẳng qua những bụi cỏ hoang kia đã chết hết, khe giữa các hàng cỏ cũng được thông thoáng, thậm chí có thể nhìn thấy mặt đất lõa lồ, sợ là chỉ cần tùy tiện đốt một cọng khô cũng đủ cho lửa lan ra khắp cả đống cỏ.
Bây giờ cô tương đối mẫn cảm với những thứ mồi lửa như cỏ khô này, khi ra cửa phải mang theo hai bình chữa cháy bên người mới cảm thấy yên tâm.
Cô nhìn bốn phía xung quanh, chỗ có thể đặt chân chỉ có con đường lát đá xanh dẫn tới bên trong này.
Cuối con đường còn có thể nhìn thấy được cả khu nhà, Bạch Duyệt Khê nắm rìu chậm rãi đi vào, dọc theo đường thấy được không ít dấu vết vật lộn.
Trên cửa có vết móng vuốt do động vật để lại, cửa sổ cũng có dấu hiệu vỡ vụn, đi vào trong thêm hai bước nữa, cả phòng khách được trang trí theo phong cách Trung Quốc bị xáo trộn lên lung tung, đồ đạc rơi đầy đất, nệm sô pha cũng bị đào lên, còn có rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh.
Trong nhà không có ánh sáng nhưng với năng lực nhìn vào ban đêm của cô có thể mơ hồ phân biệt được có rất nhiều vết máu màu đen dính trên mặt đất.
Có một phần giống như nhựa đường, tản ra mùi hôi thối nhàn nhạt.
Còn một phần khác tản ra khắp nơi chắc là máu của chủ nhà.
Như vậy xem ra, chắc hẳn lúc ấy chủ nhà đã vật lộn với động vật nào đó, hơn nữa xem trạng thái của cửa lớn, sợ là đã lành ít dữ nhiều, nếu không ít nhất cô sẽ không thể mở cửa một cách trơn tru như thế.
Con hồ ly trắng đứng một bên quan sát Bạch Duyệt Khê, khi nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của cô, lỗ tai hồ ly khẽ động một chút, kết quả mười giây sau, Bạch Duyệt Khê đã lấy lại bình tĩnh đi lục soát đồ.
Hồ ly:.........Được rồi.
Bạch Duyệt Khê đi thẳng lên đến lầu hai, cũng không tìm thấy được đồ hữu dụng gì.
Mặc dù lúc trước căn nhà này là nhà của chủ đầu tư nhưng nhiều năm qua không có người ở, ngoại trừ có bộ nội thất mềm, bên cạnh là đồ dùng để sử dụng hằng ngày, ngoài ra chẳng có gì nhiều.
Điều duy nhất có thể thu hoạch được đó chính là một hộp cà chua to ở trong phòng bếp.
“Tên nhóc này thích ăn cà chua à? Gia vị gì cũng không mua nhưng toàn là cà chua đựng hộp với sốt cà chua.”
Thôi bỏ đi, người chết là lớn nhất.
“Cảm ơn anh đã tặng, tôi sẽ dùng hộp cà chua này thật tốt.”
Bạch Duyệt Khê không nhìn thấy thi thể của người hàng xóm nhưng cửa sổ căn nhà cũng không ít, với ánh sáng tốt như thế chắc chắn anh sẽ không có cách nào chống chọi lại ánh sáng trắng. Điều này cũng có nghĩa là hoặc là người vẫn chưa chết hoặc là đã bị ánh sáng trắng chiếu vào biến thành quái vật da đỏ.
Khi cô đang bổ não ra suy nghĩ thì bị con hồ ly trắng cắn vạt áo.
“Ai da, chậm một chút, đừng cắn nó ra, em muốn kéo chị đi chỗ nào?”
Hình như hồ ly phát hiện ra thứ gì đó, một đường kéo áo cô đi, kéo Bạch Duyệt Khê đi lên tầng ba, đi vào phòng ngủ của anh.
Bạch Duyệt Khê nhìn khắp nơi rồi nói: “Sao em lại quen thuộc chỗ này như vậy?”
Những lời này vừa mới nói xong, cô đã nhìn thấy con hồ ly quen cửa quen nẻo leo lên giường, dùng móng vuốt ấn lên tủ đầu giường có khắc hoa văn.
Vậy mà còn có cơ quan vận hành ở bên trong, một tiếng động nhỏ khẽ đi qua, giá sách bên cạnh hé ra để lộ một cánh cửa.
Bạch Duyệt Khê bị âm thanh này hấp dẫn, nhẹ nhàng kéo cánh cửa hoa bắt mắt kia ra, ngay sau đó bị đống đồ vật bên trong làm cho nghẹn họng trân trối.
Đồng tử của cô co lại, đây là vừa là sự vui mừng vừa là sự sợ hãi.
“Đây là…. Đang tạo kho quân giới ở trong phòng ngủ của mình à?”