Mạt Thế: Thiên Tai Ập Đến Vườn Bách Thú

Chương 26: Thời gian về đêm ngày một dài thêm


3 tháng

trướctiếp

Đây là lần đầu tiên Bạch Duyệt Khê phát hiện hóa ra cho dù là chó hay là hồ ly khi đánh răng đều sẽ có phản ứng như này.

Thậm chí Bạch Duyệt Khê còn cảm thấy hơi buồn cười: “Em run cái gì? Ngoan ngoãn há mồm đi, rất nhanh là xong thôi.”

Bàn chải mềm mại dành riêng cho mèo tuy hơi tốn sức khi phải đánh răng cho chó nhưng lại có thể đánh vô cùng sạch sẽ, cực kỳ sạch sẽ, mọi ngóc ngách đều được đi qua.

Mặc dù từ đầu tới cuối con hồ ly không ngoan cho lắm, nhưng nó không có động tác phản kháng nào.

Chỉ là nó lại trốn ở trong góc tường run bần bật, đôi mắt còn chớp chớp không ngừng, nhìn thế nào cũng biết được nó đang căng thẳng.

Bạch Duyệt Khê vừa thấy dáng vẻ này của hồ ly lại càng muốn nhéo hơn, khi đánh răng cô không nhịn được mà xoa nhẹ lên lỗ tai xù xù lông của nó.

Không ngoài dự đoán, cả người tên nhóc này cứng đờ, bước nhỏ một bước vào trong tường nhưng dù lui cũng không có chỗ mà lui, bởi vì nó đã sớm đi vào góc tường rồi.

Bạch Duyệt Khê cười to: “Được rồi, không đùa em nữa. Súc miệng xong là thả em ra ngoài liền.”

Bộ lông trắng được vuốt thẳng, dùng khăn lông lau khô nước, sau đó cô mới thả hồ ly đi ra ngoài.

“Tự mình lau lông đi, chắc em tự làm được đúng không?”

Con hồ ly trắng có vẻ do dự, thử thăm dò bằng cách đung đưa cái đầu, từ đầu đến chân đều lắc, bỗng dưng nó như phát hiện ra một đại lục mới, cứ đi hai bước lại lắc thêm mấy cái.

Bạch Duyệt Khê lại cười đến mức nghẹt thở.

“Sao em giống như ngày đầu tiên làm hồ ly vậy hả? Chẳng lẽ trước kia chưa từng bị ướt ư?”

Những lời này biến mất trước khi cửa phòng tắm đóng lại, một giây đó cô không thể nhìn thấy được sự sững sờ của con hồ ly trắng, ngay sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi.

Bạch Duyệt Khê ở trong phòng tắm xối nước sau đó rửa sạch những vết bẩn trên người.

Bởi vì hăng hái chiến đấu quá lâu, chìm trong biển máu tanh nồng nên cô gần như chẳng thể ngửi thấy mùi hương hay mùi hôi gì nữa, có điều bây giờ cả cơ thể đều được thoải mái lên nhiều khiến cô muốn nhảy lên giường để ngủ thật nhanh.

Hôm nay số lượng chuột biến dị mà cô giết đã chẳng thể đếm nổi nhưng cô cực kỳ chắc chắn rằng bây giờ cô không cần phải sợ bất kỳ con chuột biến dị nào có thể xông lên đánh lén mình được nữa, dù có thì nhắm mặt lại cô cũng có thể dùng rìu xử lý nó.

Hai tuần trước cô còn đang bận rộn đi mua hết các vật tư ở ngoài thị trường, vật liệu xây dựng ở các chỗ bán sỉ lẻ, ai có thể ngờ đến bây giờ mình lại trở thành dũng sĩ diệt chuột đâu? Ai đoán được rằng cuộc sống càng lúc càng kích thích hơn cả tưởng tượng thế này?

Vậy những người sống sót chẳng phải sẽ rất vất vả ư?

Vài giây sau cô leo lên giường rồi ngủ, một giấc này khi tỉnh dậy cô chỉ cảm thấy bản thân đã xảy ra sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hôm qua khi tắm rửa, cả người cô như được gột rửa cả linh hồn lẫn tinh thần, bây giờ nhìn vật phẩm ở trong phòng cô, dù xa hay gần cô đều có thể nhìn thấy một cách vô cùng rõ ràng và chi tiết. #𝖙y𝖙novel.com

Hơn nữa, hôm qua cô đã mệt thành như vậy nhưng ngủ dậy xong cô cứ có cảm giác như chưa từng có sự đau mệt đó.

“Cái này cũng xem như là loại tiến hóa về mặt thể chất nhỉ?”

Trước kia, khi sức khỏe tốt nhất dù cô tăng ca thức đêm dựa bàn vẽ tranh thì cũng phải nghỉ ngơi lâu một chút mới lại sức, nếu không tay của cô sẽ không nâng lên nổi nữa.

Ngày hôm qua múa rìu với tần suất liên tục không ngừng nghỉ vậy mà hôm nay cơ bắp cô vẫn bình thường, không có cảm giác đau nhức, trạng thái rất tốt.

Cô cần phải đi xem tình huống của bọn Nhóc Con trước tiên, ba đứa vẫn còn đang ngủ chưa tỉnh dậy nhưng trứng của Tuyết Mễ hơi sáng lên, còn khẽ lung lay một chút.

Cô sờ từng đứa nhóc một, còn nói một câu chào buổi sáng.

Nhìn con hồ ly trắng xinh đẹp đã tắm rửa sạch sẽ đang nằm trong góc, cô cũng xoa đầu nó một cái.

“Chào buổi sáng.”

Theo lệ thường cô làm một phần bữa sáng giản dị, đưa cho hồ ly một phần đồ hộp.

Cô kiểm tra thiết bị vô tuyến và những thiết bị thông tin khác, vẫn không có tín hiệu như cũ.

Xem ra vào ban đêm cô phải đi tuần tra xa hơn mới được.

Với lại, ngày hôm qua khi hừng đông là tám giờ sáng, nhiệt độ không khí không tiếp tục tăng lên, bây giờ ban đêm, thời điểm nóng nhất cũng phải năm mươi đến sáu mươi độ. ( truyện trên app T𝕪T )

“Buổi tối hôm nay có thể đi xa hơn để xem xét tình hình.”

Bây giờ số lượng tinh thạch trong nhà cũng đủ để phòng ngự trong vòng nửa tháng, không có việc gì cần lo thì cô có thể thử đi thăm dò ở những nơi xa hơn.

Lúc này chắc tầm khoảng bốn giờ chiều, ngày hôm qua đến giờ cô đã ngủ tận mười tiếng, tinh thần cực kỳ tốt, năng lượng cũng tràn đầy, nhưng nghĩ đến thời gian mặt trời mọc cô lại thấy hơi do dự.

Hay là hôm nay cô ra sớm một chút để xem mặt trời lặn?

Nhưng khi cô mở cửa tầng hầm ngầm ra, nhìn thấy bên ngoài hàng lang chỗ cầu thang lại không có bất cứ cảm giác phỏng tay hay nóng nực nào.

Bạch Duyệt Khê phát hiện ra điều gì đó, cô lại xác định thời gian lần nữa sau đó cẩn thận mở cửa.

Bên ngoài đen nhánh một mảnh, mặt trời đã sớm lặn xuống núi, ánh sáng mang tính chất hủy diệt cũng đã biến mất.

Ngày thứ năm mạt thế buông xuống, vào lúc bốn giờ chiều, sắc trời bên ngoài đã biến thành một mảnh đen kịt.

Bạch Duyệt Khê đứng ở cửa, nhìn không trung đen nhánh ở bên ngoài, cảm thấy không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Bỏ qua sức tàn phá của ánh sáng trắng thì nhiệt độ ban ngày đã lên đến năm mươi độ, càng về ban ngày, sức hủy diệt của cực nóng càng mạnh, dưới loại tình hình này, nếu ban đêm kéo dài thêm đúng là có lợi cho việc sinh sống, ít nhất có thể tạo ra những người có sức chống cự với sức nóng.

Nhưng đi kiếm sống vào ban đêm sẽ gặp rất nhiều sinh vật biến dị.

Vào ban ngày mọi người đều không thể đi ra bên ngoài cho nên mới có thể tránh ở chỗ an toàn để ngủ một giấc thật ngon.

Nếu biến thành vùng đêm cùng cực, không còn ánh sáng trắng uy hiếp, vậy việc ở trong nhà vào ban đêm và ở nơi hoang dã cũng chẳng có gì khác nhau.

Trước nhà cô là bức tường cao sáu mét mà còn để cho đám sinh vật biến dị kia chui vào được, vậy những người khác thì phải làm sao bây giờ?

Sợ là sau này sẽ chẳng thể nào có được giấc ngủ nào ngon lành cả.

“Hôm nay thử đi xa hơn xem sao.”

Đã trải qua một ngày một đêm chiến đấu, dù vật phẩm ở trong kho vẫn còn nhưng những đồ dễ châm lửa như xăng, dầu diesel đều đã bị cô dùng một phần, chưa bàn tới mấy cái như cồn linh tinh.

Thiên tai sẽ kết thúc thúc trong khoảng thời gian ngắn là điều hy vọng quá xa vời, có lẽ sau này sẽ rất khó mà mua được xăng, cô nên nhân lúc vẫn còn tìm được thì tận dụng hết khả năng lấy đi dự trữ một ít nguồn năng lượng cho mình.

Còn có một nguyên nhân chủ yếu khác, cô muốn đi tới chỗ có dân cư đông đúc nhìn một chút, rốt cuộc còn có bao nhiêu con người có thể sống sót qua thiên tai này.

Ít nhất là hai ngày nay cô nháo ra động tĩnh lớn như thế mà không có ai tới xem, có lẽ là trong phạm vi khu biệt thự này chỉ có mỗi nhà cô là vẫn còn sống sót.

Nếu không những con quái vật đi dạo vào ban đêm kia tuyệt đối không có khả năng đói đến mức ăn quàng như vậy.

Ba đứa nhóc vẫn còn đang ngủ trên sô pha, Tuyết Mễ biến thành quả trứng rắn nhẹ nhàng đong đưa, xem ra hôm nay nó vẫn chưa ra ngoài được.

Bạch Duyệt Khê sờ sờ mấy đứa nhóc, đút số tinh thạch còn dư cho thực vật đang bám ở trên tường.

Tinh thạch nhanh chóng lóe sáng lên rồi biến mất, từng mảnh sáng từ bắt đầu phát ra từ bức tường, còn có không ít mảnh rơi xuống sô pha, dung nhập vào cơ thể của ba đứa nhóc đang trong quá trình tiến hóa kia.

Thảm thực vật phát ra từ bên cạnh ao của con rùa đen, biến thành một bức tường có ánh sáng màu lục ẩn ẩn tản đi ra khắp phòng, chúng nó sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của Bạch Duyệt Khê bất cứ lúc nào, cũng sẽ bảo vệ cả nhà khỏi nguy hiểm.

Chỉ cần từ nay về sau không còn phải lo cho mấy đứa nhóc trong nhà thì cô có thể đi điều tra ở những chỗ xa hơn một chút.

“Xem ra tinh thạch cũng có thể gián tiếp giúp động vật tiến hóa, sau này e là phải cố gắng lấy về nhiều một chút.”

Nhưng loại tinh thạch này hình như chỉ có ở trong đầu quái vật da đỏ và động vật biến dị về mảng trí tuệ, ví dụ như trong đầu của Chuột vương, còn những con chuột biến dị khác thì không có.

Bạch Duyệt Khê suy xét trong chốc lát, cô cố gắng ngồi xổm hỏi con hồ ly trắng đẹp như điêu khắc trước mặt: “Hôm nay em có muốn đi ra ngoài cùng với chị không?”

Nếu đã tạm thời chấp nhận hồ ly là một thành viên trong gia đình thì cô nên mang nó đi ra ngoài thăm dò hoàn cảnh một chút cũng không tệ.

Sau này cô sẽ cố gắng hết sức để đưa các con vật ra ngoài đi dạo xung quanh, có thể được bảo vệ đúng là rất hạnh phúc nhưng chỉ khi tự mình nắm giữ lực lượng trong tay mình mới có thể yên tâm.

Hồ ly do dự một giây sau đó yên lặng gật đầu.

Tầm mắt của Bạch Duyệt Khê không tự giác được mà đưa đến chỗ lỗ tai của hồ ly dạo một vòng: “Không khí bên ngoài khác với tầng hầm ngầm, sẽ cực kỳ nóng, nếu em không chịu nổi thì phải nói với chị, nhưng những thời gian khác phải ngoan ngoãn nghe lời không được chạy lung tung, đã nghe rõ chưa?”

Giọng điệu này cứ như là đang nói với một chú chó con vừa mới sinh ra vậy, con hồ ly trắng muốn nói lại thôi, cuối cùng nó vẫn gật đầu đồng ý.

Trước khi xuất phát Bạch Duyệt Khê kiểm tra thức ăn nước uống để cho đám nhóc con, sau đó cô phát hiện ra đồ hộp dành cho mèo chưa hề được mở qua nhưng bánh quy, sữa bò cùng với bánh mỳ đã ăn hết.

“Không ăn thịt hộp mà chỉ ăn bánh mỳ với bánh quy, chẳng lẽ trước kia em bị bỏ đói quá lâu nên không quen ăn cái này sao?”

Không dùng chậu cát mèo, chỉ dùng nhà vệ sinh để đi vệ sinh, hơn nữa còn là dạng nhà vệ sinh có bồn cầu. Với lại đến tận bây giờ vẫn mang vẻ sạch sẽ, thậm chí con hồ ly này còn xả được bồn cầu rồi rửa tay được nữa.

Có điều trước khi thiên tai ập xuống, cô cũng đã lên web xem vài video của mấy chú chó tự học cách dùng bồn cầu nên cũng không ngạc nhiên lắm.

Cứ nghĩ như thế, việc hồ ly đi nhà vệ sinh hình như cũng không khó tiếp nhận cho lắm.

“Nếu không phải trước khi xuất hiện thiên tai chị thấy em ở cửa hàng thú cưng thì sẽ nghi ngờ việc em là con người biến hình đấy.”

Bởi vì con hồ ly này quá thông minh.

Bạch Duyệt Khê sờ đầu con hồ ly lần nữa rồi chuẩn bị đồ dùng để đi ra ngòai. Vì thế cô không thấy được khung cảnh cái đuôi của con hồ ly cứng đờ, chột dạ đến mức không biết trốn đi chỗ nào mới ổn.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp