Mạt Thế: Thiên Tai Ập Đến Vườn Bách Thú

Chương 25: Cùng tắm


3 tháng

trướctiếp

Cái nghênh đón nó chính là một lưỡi rìu sắc bén.

Ai cũng nói thợ giết heo dùng dao phay lâu nên khi cầm nó trong tay cũng khiến cho lũ quỷ sợ hãi ba phần, hôm nay Bạch Duyệt Khê giết chuột biến dị nhiều đến mức trong gió cũng có mùi máu thoang thoảng, toàn bộ khí thế đã được nâng cao chẳng còn giống như lúc trước nữa.

Chuột Vương đang tránh trong hang lập tức chui về mặt đất theo bản năng.

“Này, mày tự coi mình là chuột chũi đấy à? Không có đám đàn em là lúng túng thế á?”

Bạch Duyệt Khê biết tên nhóc này có thể hiểu những gì cô nói, e là chuột sống lâu năm nên đã thành tinh cũng nên.

Nhưng vẻ ngoài hung dữ của Chuột Vương lại khác hoàn toàn so với bản lĩnh của nó, mới thấy Bạch Duyệt Khê xuất hiện là Chuột Vương quay đầu không do dự, nó biết bản thân cần phải trốn đi ngay lập tức.

Lưỡi rìu kia dính đầy mùi máu, nồng đậm đến mức con chuột nào ngửi thấy cũng sẽ sợ hãi.

Bạch Duyệt Khê đã hiểu, không có đàn chuột bảo vệ thì con chuột biến dị đầu đàn này chẳng khác nào các con khác, chẳng qua là thể trạng nó lớn hơn một chút mà thôi.

Nhưng phiền phức chính là tên nhóc này có khả năng đào hầm rất nhanh.

Cô nắm chắc thời gian, mặc dù hai con quái vật da đỏ kia đã bị cô hấp dẫn dụ đến trong phòng khách, lúc này cũng đã chạy khắp nhà đang đuổi theo đồ chơi cho mèo chạy bằng điện đã mua từ lâu đó rồi.

Đồ chơi mua cho Nhóc Con chơi mà Nhóc Con còn chưa chơi đã phải dùng nó để dụ quái vật, không ngờ buộc một miếng thịt sống vào con mèo đó lại có thể dụ hai con quái vật có cái đầu không được tốt cho lắm.

“Đột nhập vào nhà tao, có ý đồ muốn cắn chết động vật nhà tao, khi đó mày không hề có cái thái độ này nha.”

Lời nói mang theo sự lạnh lùng kết hợp cùng âm thanh sắc bén của rìu khiến cho con chuột biến dị đang không ngừng đào hang kia sợ tới mức hồn phi phách tán.

Nó không ngừng đào, không ngừng đào, chỉ biết phải đào cho bằng được, đào đến chỗ không có ai tìm thấy, trốn thoát ra khỏi đây là có thể tìm được cơ hội….

Phụt một tiếng, một đầu của cây xà beng xuất hiện trong không trung đâm thẳng vào người của Chuột Vương.

Sau khi Bạch Duyệt Khê xác nhận được mục tiêu của mình đã chết thì rút xà beng ra khỏi mảnh đất.

Năng lực không gian của cô còn mạnh hơn cả tưởng tượng nữa. Chỉ cần cô muốn nó xuất hiện ở vị trí nào là nó sẽ xuất hiện ngay tại vị trí đó, có thể trực tiếp đi tới bất cứ chỗ nào.

Cô nhìn thoáng qua lòng bàn tay bị mình ma sát đến mức đỏ hồng, biết phương pháp này không thích hợp với vật thể cứng rắn, ví dụ như tay cô không có cách nào cầm xà beng đâm vào đá được.

Nhưng mảnh đất mềm mại thì có thể, chỉ cần tay cô có thể tiếp nhận được lực độ của nó.

Đâm lên người Chuột Vương mấy cái xong, cô cầm xà beng đâm thêm hai cái cuối cùng, ngay khi con Chuột Vương đang giãy giụa cô liền chặt đứt đầu nó, một phát nát bét.

Khi nhìn thấy mảnh sáng lấp lánh rơi ra khỏi đầu nó, cô cảm thấy có chút bất ngờ.

“Hóa ra chuột biến dị cũng có tinh thạch, hay là do trước đây nó ăn phải cái gì đó không thể tiêu hóa được?”

Không đúng, rõ ràng cái này rơi ra khỏi đầu của con chuột.

Vì hoạt động với cường độ cao quá lâu mà Bạch Duyệt Khê dần mất sức lực suýt chút nữa đã không phản ứng nổi, vẻ mặt cô bình tĩnh khoét một lỗ trên bụng con chuột, moi viên tinh thạch mới ăn chưa được bao lâu ra, cơ thể nhỏ gầy của con quái vật da đỏ đó có tận hai viên tinh thạch.

“Hai viên tinh thạch này đủ cho cả nhà an toàn trong sáu ngày tới.”

Lau sạch mồ hôi trên trán, Bạch Duyệt Khê chỉ cảm thấy cả người mình giờ đây chỉ toàn máu và bùn.

“Còn hơn một giờ nữa, phải mau chóng giải quyết hai tên kia mới được.”

Có lẽ là bởi vì ăn thịt chuột biến dị nên khả năng của hai tên đó mạnh hơn so với trước, mạnh đến mức có thể nhìn được một cách rõ ràng, nhưng đầu óc chúng lại không được tốt ,nếu không sẽ không bị món thịt buộc lên con mèo đồ chơi lừa đi.

Bên ngoài mặt con mèo đồ chơi chạy bằng điện đó có ít máu loãng và vụn thịt, thứ này có diện tích nhỏ, có thể xuyên qua chỗ chùm đinh mà cô đã buộc, theo sát sau nó chính là hai tên quái vật to lớn, cứ đi thẳng một mạch không hề từ bỏ miếng mồi của mình.

Mỗi lần đi qua một cánh cửa, những chùm đinh đó sẽ cứa xước người quái vật da đỏ, dù bị các loại đinh đâm vào nhưng hai con quái vật lại không thấy đau, có điều theo thời gian lâu dần cũng kéo bước chân của bọn chúng chậm dần đi.

Bạch Duyệt Khê dụ một con đi lên tầng hai, vòng vèo vài lần sau đó thành công bẻ gãy cổ đối phương.

Chỉ còn lại một con vẫn đang đuổi theo con mèo đồ chơi, cả da lẫn xương và pin của con mèo đồ chơi cũng bị nó gặm mất tiêu.

Chờ đến khi Bạch Duyệt Khê giải quyết xong hết tất cả, cô đã mệt mỏi vô cùng, ngay cả sức lực để cầm rìu lên cũng chẳng có nữa.

“Mặc dù phải xin lỗi Nhóc Con nhiều nhưng không ngờ con mèo đồ chơi chạy bằng điện còn có công dụng này.”

Dài dòng cả một đêm cuối cùng cũng kết thúc, trước khi mặt trời mọc còn nửa giờ, cô không dám ở ngoài quá lâu, ánh sáng trắng đó lại sắp phủ kín cả không gian này rồi.

Móc tinh thạch ra, cô trực tiếp đi tới cửa tầng hầm ngầm. Trước đó cô vẫn dựa lưng vào cửa, cảm nhận độ ấm bên ngoài tiến hóa như thế nào. #𝖙y𝖙novel.com

Nhưng điều kỳ lạ chính là hôm nay cho đến lúc cô đi ngủ, cánh cửa mới chậm rãi có cảm giác nóng lên.

Bạch Duyệt Khê cúi đầu nhìn thời gian, đúng tám giờ, so với ngày hôm qua thì hôm nay mặt trời mọc chậm hơn hai tiếng.

“Chẳng lẽ thời gian đến buổi tối hôm nay sẽ sớm hơn ư?”

Sau khi giải quyết xong tai họa ngầm, sự đau đớn và mệt mỏi trong cơ thể bắt đầu tuồn ra ùn ùn kéo tới.

Đầu của cô có hơi mơ mơ màng màng, cố gắng chống đỡ cơ thể đẩy cửa bước vào, để khí lạnh ở tầng hầm ngầm thổi qua.

Trên sô pha, ba đứa nhóc vẫn đang nằm cùng với quả trứng rắn ở chỗ cũ như trước khi cô rời đi, con rùa đen Trình Sơn vẫn giữa nguyên tư thế không hề động đậy, chỉ có những thực vật trên tường hình như lại tươi tốt lên không ít.

Con hồ ly trắng ngồi trên đệm ở sô pha, sau khi thấy cô quay về nó lập tức bò về.

Giống như một chó nhỏ cần cù thật thà canh giữ chờ chủ nhân về nhà.

Trong lòng Bạch Duyệt Khê tự dưng xuất hiện ý nghĩ như thế.

Nhưng nó cũng rất hiểu chuyện mà giữ khoảng cách, không quá mức nhiệt tình vì như vậy sẽ làm cho Bạch Duyệt Khê cảm thấy không ổn.

Bạch Duyệt Khê chưa từng nuôi chó, trước kia cô bận rộn công việc, ngay cả ăn cơm cũng không nhớ thì làm sao có thời gian mà nuôi chó, sau này cô có thêm đám Nhóc Con nên chưa từng có tâm tư đi nuôi một con thú cưng cỡ lớn.

Không ngờ, bây giờ bỗng dưng trong nhà có thêm một chó hay là con hồ ly trắng nhỉ?

“Này, em là hồ ly hay là chó thế?”

Hình như vấn đề này rất khó để trả lời, vẻ bề ngoài thì nó giống hồ ly, trước kia ở bệnh viện thú cưng cũng có người từng nói đó là chó hồ ly.

Nhưng cơ thể cường tráng này lại không giống cho lắm.

Bạch Duyệt Khê thật sự rất mệt, cô không còn chút sức nào nữa nhưng trên người quá bẩn, tất cả chỉ có máu và bùn, nên cô đành cố gắng lê bước chân đi vào phòng tắm rửa một cái.

Trên người con hồ ly trắng cũng bẩn, đa số đều là máu do con chuột biến dị để lại kết hợp với màu bùn đen đen khó chà sạch.

“Chúng ta nên tiết kiệm nước, để chị mang em đi tắm cùng luôn.”

Trải qua chuyện hôm nay, mức độ tín nhiệm của cô đối với con hồ ly này tăng lên không ít, chờ qua một khoảng thời gian nữa đám Nhóc Con không phản đối thì con hồ ly trắng này có thể ở lại.

Cũng không biết có phải sở hữu tính cách như chó với mèo nên con hồ ly này cũng ghét tắm rửa hay không, Bạch Duyệt Khê vừa mới nói xong câu đó, vẻ mặt của con hồ ly bị bẩn màu lông trắng khẽ biến đổi.

Lúc Bạch Duyệt Khê định bế nó lên, nó thậm chí còn chủ động lùi ra sau hai bước.

“Đừng quậy phá, bây giờ chị cực kỳ mệt nếu em không cẩn thận là cả hai chúng ta sẽ ngã xuống đấy.”

Âm thanh của Bạch Duyệt Khê yếu ớt, nhưng lực trên cánh tay vẫn không hề giảm xuống.

Con hồ ly trắng thấy giãy giụa không có kết quả gì nên đành bắt đầu im lặng quay lưng đi vào phòng tắm với cô, giống như người đàn ông đang cố gắng bảo vệ trinh tiết của mình.

“Dù là hồ ly đực thì cũng đâu cần phải xấu hổ thế chứ, lại đây để chị tắm rửa sạch sẽ cho em trước rồi chị tắm sau.”

Bởi vì muốn tiết kiệm nước cho nên cô đã nấu nước ấm trực tiếp ở trong thùng, bỏ cả người hồ ly vào trong cho ướt nhẹp sau đó đổ xà phòng lên, cố gắng rửa sạch những vết máu còn sót lại.

“Miệng vết thương của em lành nhanh đó, lần này cảm ơn em đã bảo vệ cho bọn Nhóc Con.”

Động vật nhà cô vừa nhỏ vừa yếu, cho dù con mèo sư tử trắng có thể miễn cưỡng giằng co với đám chuột biến dị đó nhưng cũng không có khả năng làm được như hồ ly, chỉ trong một giây đã giết chết nhiều chuột đến thế.

“Đúng rồi, trên người đám chuột biến dị đó không biết có bị nhiễm virus hay không, đợi lát nữa chị sẽ đánh răng cho em, em đừng có cử động đó.”

Cô có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ khi dọn dẹp, hơn nữa, có thể dùng tiết kiệm số nước đó một lần là được.

Hồ ly trắng đáng thương, cả người trở nên cứng đờ, bị nắm lấy cái cằm, cưỡng ép phải mở miệng ra.

===

Truyện: Mềm Mại Đối Lạnh Lùng

Tác giả: Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Tên gốc: Kiều Liên

Editor: Team TN

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ

Văn án:

Gia Ninh công chúa, Lý Tiện Ngư, vốn ngoan ngoãn từ nhỏ, điều duy nhất mà nàng từng làm trái là vào ngày sinh nhật năm đó đã tự mình mua về một thiếu niên lạnh lùng tuấn tú.

Lý Tiện Ngư đặt tên cho hắn là Lâm Uyên, để hắn làm ảnh vệ của mình.

Cung nhân đều biết, ảnh vệ tên Lâm Uyên kia tuy tuấn mỹ nhưng ít nói, tính tình lạnh nhạt đến cực điểm.

Cho dù là cung nga mỹ mạo rơi xuống nước ngay trước mặt hắn, hắn cũng tuyệt không duỗi tay cứu giúp.

Nhưng chỉ cần Lý Tiện Ngư gọi tên hắn, bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, Lâm Uyên luôn xuất hiện ở bên cạnh công chúa, nói một câu —— “Thần ở đây.”

Sau này ——

Địch Nhung tiếp cận, kiếm chỉ đế kinh, việc mất nước chỉ còn là chuyện một sớm một chiều.

Các cung nhân đều tìm cơ hội trốn đi, cuối cùng, ngay cả Lâm Uyên suốt ngày trầm mặc bên người công chúa cũng không xuất hiện nữa.

Mọi người đều nói Lâm Uyên đã rời bỏ công chúa nhỏ để bỏ trốn một mình. 

Lý Tiện Ngư tránh trong chăn gấm khóc suốt một đêm, khi tỉnh lại hốc mắt nàng đỏ hồng, cản lại người muốn bắt mình. 

—— Dù sao thì thân thủ Lâm Uyên tốt như vậy, nhất định có thể bình an sống sót trong loạn quân.

Chỉ cần không mang theo gánh nặng là nàng.

***

Ngày mất nước, công chúa đầu rơi trâm cài, váy áo nhiễm máu, mắt thấy sắp bị làm nhục dưới người Nhung. 

Một nhánh thiết kỵ phá trận mà đến, nam tử cầm đầu mặc giáp sắt đeo trường kiếm, rạch ra một đường máu trong loạn quân, cứu Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư nghe thấy người khác gọi hắn là ‘ bệ hạ ’, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực hắn, đối diện với gương mặt thanh lãnh, nghẹn ngào mở miệng.

“Lâm Uyên?”

Nam tử ôm lấy nàng, hôn lên nước mắt trên đuôi mắt nàng, thấp giọng đáp lại.

“Thần ở đây.”

“Nguyện vì công chúa, một đời làm thần.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp