Hôm nay khi cô đi vào, ba đứa nhóc không đứng ở cửa để nghênh đón, trong phòng lại lộn xộn, có lẽ trước đó ba đứa nhóc đang bận giải quyết những phiền toái ở trong nhà.
Bạch Duyệt Khê chú ý đến tiếng động ở bên ngoài tầng hầm ngầm, sau đó cô đi tìm ba đứa nhóc ở trong phòng.
Rất nhanh cô đã tìm thấy chúng nó ở ngoài cửa nhà vệ sinh.
Hóa ra cửa nhà vệ sinh dùng để cho hồ ly ở đã mở ra, hồ ly cũng đã sớm lẻn ra khỏi cái lồng sắt kia.
Xung quanh nó là đống thi thể của chuột biến dị.
Nghe thấy tiếng động, đột nhiên hồ ly quay đầu, nhìn thấy là Bạch Duyệt Khê, phần cơ lưng, bắp chân đang căng cứng của nó mới chậm rãi buông lỏng ra.
Con hồ ly kêu lên một tiếng, hình thể gần giống như con chó hồ ly, dùng móng vuốt chỉ chỉ ba đứa nhóc đang ngủ ở trong góc.
Trên bức tường có một cái lỗ, ba đứa nhóc chắc là tới đây giúp giết chuột nhưng ai ngờ lại đi ngủ tập thể luôn.
Ánh sáng lơ lửng trên cơ thể của ba đứa nhóc cực kỳ quen mắt, khi Tuyết Mễ đẻ trứng cũng có ánh sáng đó, cũng giống như ánh sáng trước khi rùa đen Trình Sơn biến hóa to hơn.
Bạch Duyệt Khê biết đây là chuyện tốt, chứng tỏ mấy đứa nhóc đang biến hóa theo cách tốt hơn.
Xác nhận bọn Nhóc Con ở dưới tầng hầm không có chuyện gì, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi ngồi xuống dọc theo mặt tường.
Sự mỏi mệt như thành trì ụp xuống, như dời non lấp biển đưa đến mỗi một tế bào trong cơ thể, mỗi một khối cơ bắp trong người đều đang kêu gào chói tai.
Bạch Duyệt Khê đưa ngón tay run rẩy mở cửa tủ bên cạnh lấy nước và đồ ăn ra, dùng tốc độ thong thả để nhấm nháp.
Chủ yếu là cô vừa ăn vừa nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Thính lực của cô cực kỳ nhanh nhạy, thậm chí có thể nghe được tình huống chiến đấu trên mặt đất, quái vật da đỏ hưng phấn kêu lên, như đang cắn nuốt từng con chuột vừa cắn vừa gọi bậy gọi bạ.
Đúng là khung cảnh chó cắn chó.
Vẫn may là chúng nó nằm trong chuỗi thức ăn của nhau.
Bạch Duyệt Khê ôm ba đứa nhóc đang dựa tường ngủ đi tới phòng khách, sau đó là con hồ ly màu trắng đang do dự đứng bên lồng sắt kia, thấy cô không có ý từ chối nó bèn thuận thế đuổi kịp.
Lúc này phòng khách đã biến to hơn, thực vật đầm lầy đã lan tràn khắp vách tường, nhìn dáng vẻ này có lẽ là không bao lâu toàn bộ tường của tầng hầm ngầm sẽ được kết giới màu xanh lục bao trùm.
Bạch Duyệt Khê duỗi tay chạm vào tường thực vật sắp biến mất ở trên vách tường, phát hiện chúng nó dường như đang dung nhập vào trong bức tường.
Cô dùng đầu ngón tay khẽ gõ hai cái nhẹ nhàng, vừa mềm dẻo vừa kiên cố lạ thường, những vết xước và lỗ ở trên tường giờ cũng đã biến mất, càng không cần phải lo sợ việc sẽ có con chuột biến dị nào đó đào cái lỗ chui vào.
Lúc này Bạch Duyệt Khê mới chú ý tới có thứ gì đó chậm rãi bay từ tay mình ra, thẩm thấu đến vách tường.
Trong giây lát, trong đầu cô xuất hiện một khung hình, là kiến trúc của căn nhà ba tầng trên mặt đất, một tầng ngầm, tất cả các mặt tường đều nhanh chóng bị thực vật chiếm lấy.
Mà Bạch Duyệt Khê bây giờ là chủ nhân của chúng nó.
Căn phòng lại rung động lần nữa, đầm lầy thực vật màu xanh trở thành nhà giam mới.
Con quái vật da đỏ đang đấm nhau túi bụi với đám chuột biến dị đột nhiên ngẩng đầu, bỗng dưng chúng ý thức được hình như có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra. #𝖙y𝖙novel.com
Các chi mạnh mẽ khiến bọn chúng nhảy lên dễ dàng, muốn đóng gói đám chuột mang đi nhưng lại bị mắc kẹt trên vách tường.
Nhóm chuột biến dị bên ngoài đã sớm ngừng lại, đàn chuột cách vách phát hiện ra sự thật kinh hoàng.
Chúng nó trốn không thoát cũng không có cách nào tiến vào.
Bạch Duyệt Khê nhìn thấy hết tất cả, trên mặt lộ ra nụ cười thật tươi.
Sự mệt mỏi, hoảng sợ, cảm giác sống sót sau tai nạn.
Cô nhìn cái rìu mới trong tay.
Phòng ngự siêu bê tông cốt thép đã được dựng lên, cái này, có phải là đã đến thời gian cô đảo ngược cuộc săn lùng hay không?
*
Bức tường cao sáu mét được xây lúc trước cuối cùng cũng đã trở thành nơi trưng bày, nhường lại công năng cho tấm lá chắn có vầng sáng có thể chống đỡ lại được, cái chắn không gian kéo dài mãi cho đến tầng cao nhất, cao hơn nóc nhà tầm mười mét.
Vầng sáng kéo dài cuối cùng khép kín lại thành một lá chắn hình chữ nhật ba chiều.
Một không gian hoàn chỉnh có thể bao phủ bảo vệ ngôi nhà an toàn.
Không có nhiệt độ chênh lệch giữa trong ngoài, khả năng cao là sẽ không thể nào ngăn chặn được ánh sáng trắng cướp đi sinh mạng kia nhưng ít nhất thì sẽ khiến cho những sinh vật biến dị xâm nhập vào nhà cô không thể nào trốn thoát ra được.
Cả người Bạch Duyệt Khê dơ bẩn ngồi trên sàn nhà, nghe vài câu nói mà rùa đen Trình Sơn nói trước khi ngủ say.
[Đưa viên tinh thạch kia đút cho nhóm thực vật ăn, có thể duy trì lá chắn đó trong vòng ba ngày.]
Bạch Duyệt Khê móc tinh thạch rớt từ trong đầu quái vật da đỏ ra, tinh thạch chỉ to bằng hạt đậu nành, giống như viên kim cương xinh đẹp.
Thảm thực vật trên vách tường đã hóa thành ánh sáng màu xanh hư ảo, nổi lên vài gợn sóng, vài phiến lá hơi run nhẹ, vươn ra một chiếc cành non khúc khuỷu, nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay cô rồi cầm viên tinh thạch nho nhỏ.
Nháy mắt tinh thạch hòa tan trong cành cây, hóa thành tia sáng trộn lẫn mãi mãi với thực vật ở vách tường.
Mặt đất hơi rung lên, cả nhà đều tràn ngập trong ánh điện, điều hòa ở tầng hầm ngầm vẫn luôn hoạt động với công suất nhỏ nhất nhưng Bạch Duyệt Khê vẫn cảm thấy hình như không khí tươi mát lên không ít, có lẽ là do thực vật đã chủ động lọc bầu không khí tốt hơn.
Cùng lúc đó, rốt cuộc tấm lá chắn bên ngoài cũng đã được dựng xong.
Cánh cửa cách ly an toàn có thể bảo vệ bọn họ trong ba ngày tới, không cần lo sẽ bị bọn quái vật tấn công hay mò mẫm tới.
Bạch Duyệt Khê phịch một cái ngồi dưới đất, cô nhìn lưỡi dao trên tay như suy tư gì đó. ( truyện trên app T𝕪T )
Cô đang suy nghĩ nên tìm cách nào để đối phó với ba con quái vật da đỏ ngoài kia, cộng thêm đàn chuột biến dị còn sót lại.
Mặc dù nguy hiểm nhưng tiêu diệt hết bọn kia là có thể đổi lấy chín ngày được che chở trong an toàn.
“Ba con quá khó đánh, mình phải nghĩ cách khác.”
Nhóm Nhóc Con dưới tầng hầm ngầm được cô đặt trên sô pha.
Trong nhà có năm động vật, hoặc là nhất trí ngủ đông, hoặc là đang dốc hết sức trong kệ pha lê tiếp tục hoàn thiện tấm lá chắn.
Hình như rùa đen Trình Sơn chia khu vực sân thành hai nơi, như vậy những con quái vật đó sẽ không có cách nào đi vào bên trong cả.
Trên mai rùa cũng dần dần có màn rêu màu xanh lục phóng ra ngoài, những cây nhỏ dường như đang phản chiếu thảm thực vật màu xanh lục ở trên tường, để cho Trình Sơn dễ dàng khống chế điều chỉnh phòng ngự ở trong nhà.
Một khi nhốt được những con quái vật kia ở trong sân ngoài trời này thì đợi mặt trời mọc lên, có lẽ chúng sẽ bị ánh sáng kích thích đến mức phải đi về lò nấu lại, hoặc là bị nghiền nát thành tro cũng không chừng, cái cảm giác ấy chắc chắn không mấy dễ chịu đâu.
Bạch Duyệt Khê đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, từ giờ đến thời gian mặt trời mọc còn ba tiếng nữa.
Thật ra cô có thể x chọn tiếp tục sống ở trong nhà, đánh cược một ván xem ánh sáng trắng kia rốt cuộc có thể giết chết hoàn toàn đám sinh vật biến dị không còn chỗ nào để chạy trốn hay không.
Nhưng trong sân còn có đất, chúng nó có thể đào hang để trốn ở dưới đó, sau đó đợi trời tối sẽ chui ra ngoài, nếu không xử lý hết thì đám sinh vật biến dị kia sẽ mãi mãi là thứ phiền toái khó giải quyết.
Cách tốt nhất là chặt đứt hậu hoạ, dù mỗi ngày phải giết một con thì cũng phải giải quyết hết tất cả bọn chúng.
Nhưng trước khi cô đi ra ngoài đánh quái vật, trong nhà vẫn còn có một nhân tố ngoài ý muốn cuối cùng cần giải quyết.
Bạch Duyệt Khê quay đầu nhìn về phía người thứ hai vẫn còn tỉnh sau cô ở trong phòng này.
Bộ lông trắng xù lên, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ nó vẫn luôn đi theo Bạch Duyệt Khê.
Bây giờ bộ lông màu trắng trên người con hồ ly đã nhuốm chút bẩn, bởi vì đánh lộn với mấy con chuột biến dị nên nó dính chút mùi hôi tanh của bọn chúng.
Không ngờ trên mạng nói rằng hồ ly bắt chuột còn giỏi hơn mèo là thật.
Với hình thể của bọn Nhóc Con cộng lại còn chưa bằng một con chuột biến dị to lớn, những con đó lại chui ra từ mặt tường vậy mà lại bị con hồ ly này giết chết hết.
Hồ ly có bộ lông trắng như tuyết ngồi xổm một cách ngoan ngoãn ở bên cạnh, nhìn chẳng khác nào con Samoyed đang chờ chủ nhân yêu thương, nhưng hồ ly ngoãn ngoãn như vậy mà có thể xử lý nhiều chuột biến dị có hình thể gần như tương đương với nó như thế…
Bạch Duyệt Khê vươn một ngón tay ra: “Chị có thể tạm thời để em ở lại nơi này, không cần đi vào lồng sắt nhưng vẫn phải có yêu cầu giống như trước, không được làm điều gì gây tổn hại đến bạn bè đang ở cùng nhau.”
Nghe thấy lời Bạch Duyệt Khê nói, hồ ly run rẩy giật giật lỗ tai gật đầu, nó quay đầu ngồi ở vị trí cách sô pha không xa, như tỏ vẻ bản thân mình sẽ không dễ dàng đi tới chỗ nhóm Nhóc Con ở đầu kia.
Rất biết điều.
Thực vật trên vách tường sẽ tạm thời giúp cô trông chừng hành động của hồ ly, có Trình Sơn ở đây, ông nhất định sẽ không để cho mấy đứa nhóc xảy ra chuyện gì đâu.