Lúc Bạch Duyệt Khê quyết định được ăn cả ngã về không, vậy mà rễ cây mà xanh lục lại là thứ đầu tiên lùi bước.

Chúng nó có thể đục xuyên qua vách tường đã là không tồi nhưng cái giá phải trả cho năng lực đục thấu tất cả mọi thứ của chúng chính là khả năng di chuyển cực kém, chỉ có thể cắm rễ ở sâu trong lòng đất, không thể ra ngoài gặp ánh sáng hay là đối diện với lửa được.

Mà bây giờ người phụ nữ điên này đã đốt quanh căn nhà, dọc theo vách tường, ngọn lửa bắt đầu bùng cháy, hoàn toàn không thèm để ý đến việc sẽ đốt cháy nhà mình hay là không.

Ý thức lùi về của thực vật quá mức rõ ràng, Bạch Duyệt Khê cũng không thừa thắng xông lên, tạo nên một cuộc chiến giống như chuột biến dị trước đó.

Cô chặt đứt rễ cây thì nó lại mọc cao lên, nhưng đàn chuột chết đi thì chẳng thể nào sống lại được nữa.

Những rễ cây không còn bình tĩnh khi bị ngọn lửa thiêu rụi nữa, nó cuộn tròn cơ thể bóng loáng của mình lại rút đi, nhưng những vách tường bị nó làm căng ra đã sớm để lại vô số cái lỗ như phô mai không đồng nhất, còn đám chuột biến dị lại không chịu buông tay như thế, chúng dần dần kết thành đàn bừng bừng xông lên.

Lưỡi rìu lại lần nữa vung lên ném đi, Bạch Duyệt Khê băm nát đầu con chuột đầu đàn, lấy ra một chiếc rìu mới ở trong không gian.

“Nào, tới đi, tiếp tục—!”

Xem ai điên hơn ai, xem ai là người có thể kiên trì đến cuối cùng so với người còn lại nào.

Cô sống đến tận bây giờ, chưa từng nhìn thấy nhiều chuột như vậy. Vô số giọt nước màu đen kết thành đội đoàn trào ra từ hang, kéo dài mãi không nhìn thấy điểm cuối.

Chúng nó không ngừng cắn xé nhau để chiến lên—

Nếu như nói lúc trước mấy đứa ngu xuẩn này là vì muốn hấp dẫn lực chú ý của Bạch Duyệt Khê thì bây giờ hoàn toàn có tố chất đội ngũ được huấn luyện, chúng nó không chắc sẽ chống đỡ được mũi rìu nhưng số lượng nhiều đến mức ấy cũng đủ khiến cho Bạch Duyệt Khê phải dùng hết sức lực để chiến đấu, dù sớm hay muộn cũng sẽ phải phí công giãy giụa rồi.

Không thể để chúng nó đi xuống được… Từ đầu đến cuối trong đầu Bạch Duyệt Khê chỉ có một ý nghĩ này.

Tầng hầm ngầm không thể bị công phá, đó là nơi quan trọng nhất đối với cô!

Cô gầm rú lên một tiếng sau đó nâng rìu lên, giống như chiến sĩ chiến đấu không biết mệt mỏi, càng ngày càng có nhiều ánh sáng mỏng manh phát ra từ người cô, tạo ra động lực mỗi khi cô đến gần với mỏi mệt.

Mà càng nhiều ánh sáng cuồn cuộn thẩm thấu mảnh đất dưới chân, đi sâu vào chỗ bị đào.

Dưới tầng hầm ngầm đã sớm trở thành một đoàn hỗn độn.

Chỗ mặt tường chấn động liên tục giờ đã ngừng lại, những cái rễ đầu tiên xâm nhập vách tường tầng hầm ngầm đã rút lui ra bên ngoài.

Chúng nó bị chém đứt, bị đốt thành tro, cũng có cái sợ Bạch Duyệt Khê giết.

Cho dù có thể ăn luôn rùa già đang tiến hóa đến giai đoạn hai đang ở dưới tầng hầm ngầm kia thì cũng không đại diện cho việc là chúng nó sẽ không chết.

Chỉ có thực vật biến dị có chỉ số thông minh mới hiểu ra được một chuyện, đây là cục diện cá chết lưới rách.

Chuột sinh sản dựa vào sự không chế của chuột đầu đàn, không ngừng sinh sôi nảy nở tạo ra nhân lực mới.

Nhưng rễ cây thì khác, nó chỉ có một mình.

Nếu như bộ rễ bị chặt đứt thì còn có thể tìm về được nhưng nếu để ngọn lửa thiêu rụi cả người thì chẳng thể làm gì được nữa.

Nhóm thực vật bắt đầu lùi về sau, rút dây động rừng, để lộ ra những thông đạo là bán thành phẩm như mạch máu ngầm ở lại.

Thiếu đi sự trợ giúp của thực vật, những con chuột đó bắt đầu tránh thoát khỏi lưỡi hái tử thần của Bạch Duyệt Khê, nhanh chóng quay lại nghề cũ– đào hầm đi tới tầng hầm ngầm.

Bên trong tầng hầm ngầm, con mèo sư tử màu trắng đã sớm dựng đứng lông lên nghe tiếng động ở bên tường, nó gập chân sau bảo trì sống lưng ở dáng vẻ cao ngất, thời thời khắc khắc chuẩn bị giương móng vuốt với bất cứ con vật nào chui vào.

Còn chuột bay với vẹt lại chạy tán loạn khắp nơi.

Chỉ có một góc yên tĩnh duy nhất chính là kệ pha lê của rùa đen.

Màu sáng xanh lục nhàn nhạt tỏa ra từ bức tường bên cạnh chiếc ao, những cái cây đã vô tình bò lên tạo thành bức tường hoàn chỉnh, đó không chỉ là đầm lầy bảo vệ mà còn là một bức tường mới do chính tay rùa đen chế tạo.

Trên người rùa đen dần tản ánh sáng ra sau đó mất dần đi, trên người chỉ còn lại từng mảnh mai rùa rơi xuống một cách nhanh chóng.

Giáp xác có cảm xúc như ngọc thạch, khi được tách ra nhát mắt hóa thành chất lỏng thâm nhập vào bức tường thực vật.

Thực vật ở bên cạnh bắt đầu sinh trưởng với tốc độ khó có thể mà tưởng tượng được, cơ hồ là trong nháy mắt nó đã bò lên khắp vách tường của rùa đen, cũng đan kín những khe hở đã bị đâm thủng. #𝖙y𝖙novel.com

Kẽo kẹt, kẽo kẹt, bên ngoài mặt tường, con chuột vẫn đang cố gắng đào hầm vào.

Nhưng công tác đào hầm vừa bắt đầu ngọn lửa đã bỗng chốc trở lại.

Trên mặt đất càng lúc càng có nhiều chất gây cháy, tứ chi của chuột cũng nhảy lên, chỉ có thể vô lực mà trở thành củi bị ném vào trong cơn lửa giận dữ.

Bạch Duyệt Khê thiêu xong rễ cây liền bắt đầu dùng lửa để xử lý chúng nó!

Cô làm hết phận sự, cố diễn một nhân vật qua đường, không hề sợ hãi trước sự biến dị của chuột, mở ra một ngọn lửa có quy mô lớn, cô đi qua biển lửa, thậm chí đôi mắt có hơi đỏ lên như không cảm giác được cái đau đớn lan tràn cơ thể.

Chém phách một cái, cô xoay người cầm rìu vung lên, dùng quán tính xử lý từng con một.

Cô sẽ không thấy mệt mỏi, sẽ không thấy sợ hãi, thậm chí là càng lúc càng thuần thục cách băm nát đầu con chuột biến dị đó.

Động tác máy móc trên tay không hề ngừng, Bạch Duyệt Khê không thể nhìn thấy dáng vẻ của cô bây giờ nếu không cô sẽ chỉ thốt lên rằng chẳng khác gì quỷ dữ ngoi lên từ địa ngục đòi mạng cả.

Đàn chuột cũng có chút sợ rồi.

Càng lúc càng có nhiều thi thể chuột chồng chất lên nhau, biển máu chảy xuống làm cho người cô như cũng dính chút mùi của hương vị động vật biến dị.

“Không được đi xuống, lo ở chỗ này cho tao—”

Nhiệt độ xung quanh nóng lên, có lẽ là bởi vì ngọn lửa quá lớn, có lẽ là thời điểm nào đó trong đêm đang đến dần.

Không biết có con chuột thủ lĩnh nào đó đứng trong một góc, kêu i ỉ to.

Đàn chuột hơi chút do dự, cũng đang chú ý tới cái gì đó.

Bạch Duyệt Khê nhận ra được tình cảnh hỗn độn phía trước sau đó chỉ nghe thấy tiếng động lớn, vang dội.

Ngay sau đó, âm thanh rít gào của tối nay vang lên.

Con quái vật truyền đến tiếng gầm rú từ bên ngoài bức tường, giọng điệu như đang đi tản bộ trên đường rồi phát hiện ra chỗ hoang dại có nguyên liệu nấu ăn vậy.

Mà đám chuột biến dị bị Bạch Duyệt Khê chém giết đã trở thành bữa tiệc đứng cho đám quái vật da đỏ kia.

Một con, hai con, ba con….

Động tĩnh đêm nay ở nhà cô cuối cùng vẫn vang khắp khu biệt thự, hoặc nói xa hơn là đã hấp dẫn được đám quái vật biến dị đi tới.

Bạch Duyệt Khê mím môi căng mắt, một chút cũng không dám thả lỏng, đầu óc cô đang hoạt động với cường độ cao.

Phải nghĩ ra cách, cô nhất định phải nghĩ ra cách….

Khu dân cư vào ban đêm trầm lặng như biển rộng màu đen, mà nhà cô lại nổi lên biển lửa chiếu sáng cả một vùng trời, tựa như ngọn hải đăng chiếu sáng cho những con thuyền lạc lối, để lộ vị trí trong màu đen nhấn chìm.

Nhưng nếu không có ngọn lửa này thì mấy giờ trước bọn cô đã trở thành mồi cho bọn chúng rồi.

Bạch Duyệt Khê hít sâu một hơi, điều chỉnh lại rìu của mình, nhắm ngay vị khách không mời mà đến.

Động tác của đàn chuột nhanh hơn so với cô.

Giữa động vật biến dị với nhau hình như tồn tại một chuỗi thức ăn, cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm rào. Với số lượng chuột này cũng đủ cho bọn quái vật da đỏ gặm rồi!

Tiệc đứng ăn được một nửa thì hai bên bắt đầu chó cắn chó, ngựa đá ngựa, không hề chú ý đến Bạch Duyệt Khê đã lặng lẽ trốn đi.

Cô có thể nghe thấy được tiếng kêu gọi trong đầu, nào là Nhóc Con, Da Da và Nguyệt Lượng đang lo lắng kêu lên, còn có cả rùa đen Trình Sơn nữa!

Âm thanh già nua không nhanh không chậm phát ra nhưng để lộ sự mệt mỏi khó có thể miêu tả.

[Mau trở lại tầng hầm ngầm.]

Nghe thấy âm thanh già nua cất lời xong Bạch Duyệt Khê lập tức xách rìu lên, vừa chém giết chuột vừa chạy về phía tầng hầm ngầm.

Phía sau cô có đàn chuột đuổi theo nhưng đã bị tay chân của đám quái vật da đỏ thích thú biến thành món cơm buffet bỏ vào miệng rồi.

Xung quanh không có chỗ nào là không vang lên tiếng đinh linh đinh linh của chùm đinh, cô không quay đầu lại cũng có thể vung rìu lên, một bên chém giết những con biến dị, một bên ném con chuột dám đánh lén mình.

Cả người nhớp nháp nhưng Bạch Duyệt Khê không quan tâm mà cứ chảy thẳng đến cửa ở phía cầu thang.

Sau khi cửa ở tầng thứ nhất nhanh chóng khép lại, Bạch Duyệt Khê không vội vàng mở cánh cửa thứ hai mà là bật hết đèn ở trong nhà lên, híp mắt đánh chết hai con chuột đang muốn chui vào kẹt cửa để tiến vào.

Khi cửa thứ hai mở ra, cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoàng.

Tầng hầm ngầm vừa hỗn loạn vừa xốc xếch, tủ ngã trái ngã phải, vách tường phía trước bị đục thủng, còn có chuột biến dị tiến vào nhưng số lượng không nhiều lắm.

Mà những cái lỗ cô lo lắng sốt ruột dường như đã bị lấp kín.

Công thần chính là những thực vật đầm lầy có kết tảng màu xanh kia.

Hóa ra những cái cây vốn làm máy lọc nước trong ao của rùa già đã vô tình trưởng thành che chắn cho bức tường hoàn chỉnh, những phiến lá và rễ cây chồng chất lên nhau tạo thành võng ngăn chặn mềm dẻo nằm yên trên tường.

Bên cạnh đám thực vật màu xanh lục, rùa đen Trình Sơn cũng có biến hóa không nhỏ.

Con rùa vốn có kích thước nhỏ bằng cái khay giờ đã to bằng cái chậu rửa mặt, gần như lột xác khỏi sự trói buộc nào đó, mỗi một hơi thở đều phát ra không ít làn khói màu trắng, mấy thứ đó phun lên thực vật ở trên tường, nhóm thực vật sẽ tiếp nhận và tiếp tục bổ khuyết từng kẽ hở bị rễ cây bên ngoài đục thủng.

Bạch Duyệt Khê đến gần mới phát hiện ra rễ của thực vật này khác so với rễ cây đã tấn công căn nhà, chúng cũng không phải thực sự cắm rễ lên trên tường.

Đầu ngón tay tinh tế vuốt ve thực vật và bức tường đang giao tiếp với nhau, giống như sờ tới cơ thể có màu xanh lục mềm dẻo vậy.

“Đây là thứ gì?”

[Sau này nó sẽ biến thành lá chắn, thay cháu bảo vệ ngôi nhà này.]

[Vất vả cho cháu rồi, những chuyện tiếp theo cứ giao cho bọn bác đi.]

Trình Sơn nói xong câu này liền lường biếng ghé lên kệ pha lê đã trở nên nhỏ hẹp, ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ mai dâng lên đi sâu vào thực vật.

Bạch Duyệt Khê cảm nhận được trên tay mình nóng lên, Tuyết Mễ từ chiếc vòng tay biến thành rắn chậm rãi đi ra.

[Duyệt Duyệt, cầm lấy.]

Tuyết Mễ ngáp một cái, cuộn tròn lại ở giữa, rất nhanh đã biến thành một quả trứng rắn nõn nà có đốm hồng nhạt.

Trứng rắn lăn tới, rất nhanh Bạch Duyệt Khê đã duỗi tay cầm lấy được, cô hoảng hốt nhận ra một điều, cả Tuyết Mễ và Trình Sơn đều đã tiến hóa rồi.

Vậy những đứa nhóc khác thì sao?

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” để ủng hộ thêm các truyện khác của nhà nhóe!!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play