Phòng ở tầng một có cảm giác rung lắc, Bạch Duyệt Khê biết, đó là rễ cây màu xanh lục đang bò theo vách tường đi tới chỗ tầng hầm ngầm.

Mặc dù tầng hầm ngầm có khả năng chống thấm nước nhưng lại không thể ngăn cản được sức phá tường vây của đám rễ đó, cho nên căn bản vách tường của tầng hầm ngầm sẽ chẳng che chắn được bao lâu!

Cô hoảng hốt đến mức thậm chí còn có thể nghe thấy được tiếng kêu của nhóm nhóc con đang ở dưới tầng hầm ngầm kia, chúng sợ hãi đi đi lại lại, vòng tới vòng lui ở trước cửa, hoàn toàn không biết nên trốn đi chỗ nào.

Mèo, chuột bay, vẹt ở dưới tầng hầm ngầm đều không có đủ trình độ chống chọi, chỉ cần con chuột cắn hai cái là đi đời ngay.

Bây giờ Bạch Duyệt Khê cũng mặc kệ việc có thể tạo ra động tĩnh quá lớn hay không, có dụ những con quái vật da đỏ đó tới cũng được, cô không thể để bọn chúng đi đến tầng hầm ngầm!

Tuyết Mễ ở trên cổ tay căng thẳng nâng đuôi lên, Bạch Duyệt Khê trực tiếp chạy về sân, giơ cao đuôi rắn.

Oanh một tiếng vang lớn nổ ra, vô số chai dầu đốt cuồn cuộn tuôn trào, mang theo bọt khí nổ mạnh, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đào thành cái mương dọc theo góc bức tường.

Những rễ cây màu xanh lục đi trước nháy mắt bị tưới chất lỏng kích thích.

Một lượng lớn dung dịch ăn mòn mang tính ôn hòa dễ cháy nổ rót xuống theo góc tường, trong nhiệt độ cao như vậy nếu cứ tiếp tục đổ chất lỏng xuống thì nháy mắt toàn bộ khung cảnh của biệt thự sẽ bị chìm vào biển lửa.

Nhưng giữa biển lửa và ngôi nhà không biết đã rơi xuống những tấm cách nhiệt phòng cháy từ khi nào, nếu như nói đây là đồng quy vô tận chi bằng nói là đập nồi dìm thuyền thì đúng hơn!

Bạch Duyệt Khê dùng rìu ném mấy con chuột, ném rễ cây vào trong biển lửa, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

“Tao còn có rất nhiều nhiên liệu.” Tròng mắt cô ánh lên ngọn lửa và sự điên cuồng: “Bọn mày mau cút khỏi mặt đất đi, mau cút khỏi nhà tao đi!”

Cô giơ rìu, ngang nhiên đón nhận những nanh vuốt của rễ cây.

Ngọn lửa hừng hực bao quanh bức tường, giống như nhà giam khóa bọn họ thật chặt vào trong căn phòng kín.

Nếu thực vật có giọng nói chắc chắn sẽ thét lên những tiếng chói tai và đám rễ cây màu xanh lục kia cũng nhất định sẽ kêu đau.

Ánh mắt Bạch Duyệt Khê hiện lên sự độc ác, lưỡi rìu trong tay cứ chém lên lia lịa, quét ngang qua hết mọi chỗ, tiễn mấy con chuột biến dị bay xa, đồng thời qua khe hở cô cũng liên tiếp múa may cán rìu, chặt đứt những rễ cây vì lửa mà đang tán loạn.

“Không phải thích khoan sao? Tao cho mày khoan này.”

Nhiên liệu cuồn cuộn trộn lẫn với các chất dễ cháy cứ liên tiếp đổ xuống, tay chân của Bạch Duyệt Khê cứ đung đưa không ngừng với tốc độ nhanh nhất.

Tất cả mọi vật đều có nhược điểm, mặc dù thực vật này có thể xuyên qua phá vách tường nhưng nó chôn mình quá sâu, lại ẩn mình dưới những gốc cây đã chết héo nên cô đoán nó sợ hãi sự khô hạn, sợ hãi lửa!

Cô đã từng liên tục mơ những cơn ác mộng, trong đó căn nhà cô vì thời tiết cực nóng bất ngờ ập đến nên bị một mồi lửa thiêu cháy, nhưng lần này lửa là do cô tự mình tạo ra.

“Tao mặc kệ bọn này đến đây là để tìm cái gì, chỉ cần bọn mày dám ra tay với động vật của tao thì cho dù là núi tao cũng sẽ dùng lưỡi rìu bổ đôi ra cho xem!”

Bên trong không gian dưới đuôi rắn vốn cũng không tính là quá lớn, trong đó có đầy vật tư nhưng lúc này lại nhanh chóng tiêu hao đi khá nhiều.

Nhưng người ngoài nhìn vào thì không hề thấy gì ở quanh người Bạch Duyệt Khê hết, chỉ thấy có rất nhiều đồ rơi ra từ chỗ của cô mà thôi.

Cả người Tuyết Mễ căng thẳng, hết sức chăm chú cung cấp vật liệu cho chủ nhân để duy trì sức mạnh.

Thực ra con rắn ngô màu hồng nhạt cũng rất sợ lửa nhưng chỉ cần nó ở cạnh Duyệt Duyệt thì nó tuyệt đối không lùi bước.

[Nhiều thêm chút nữa, lớn thêm chút nữa đi.]

Tuyết Mễ biết, nếu không gian lớn hơn chút thì có thể chứa nhiều ngọn lửa hơn nữa, nhiều vũ khí hơn nữa, như vậy sẽ có thể giúp Duyệt Duyệt bảo vệ nhà cho bọn họ.

Theo ý nghĩ của Tuyết Mễ sinh ra, những đốm sáng phát ra xung quanh người Bạch Duyệt Khê cũng theo đó lan ra tới, nháy mắt đi vào trong cơ thể của Tuyết Mễ.

Do điên cuồng chém giết nên Bạch Duyệt Khê không hề chú ý tới trên người mình đang phát ra ánh sáng nho nhỏ, cuồn cuộn chảy về đuôi rắn ở trên tay không ngừng.

Cảm giác lành lạnh dâng cao, cái đuôi hồng nhạt của Tuyết Mễ khẽ run lên, như đang cảm nhận được cơ thể của mình dần to ra!

Không đúng, thứ to ra không phải là nó mà là vòng tròn không gian khống chế thời gian kia.

Lúc đầu căn phòng chỉ rộng bằng lối đi nhỏ dành cho xe thùng qua, đột nhiên mở ra không ít, không gian càng lúc càng lớn hơn, có thêm nhiều chỗ để tiếp tục sử dụng năng lực.

[Duyệt Duyệt! Không gian biến lớn lên rồi này!]

Vẻ mặt Bạch Duyệt Khê đang giết đám chuột biến dị ngay lập tức ngưng đọng một chút.

“.... Chúng ta đi tới gara.”

Bây giờ, việc cấp bách nhất đó chính là cô cần nhiều đồ thuận với tay hơn.

Dung lượng của vòng không gian không phải là vô tận nhưng cũng may mỗi một góc ở trong phòng, mỗi một tầng Bạch Duyệt Khê đều dự trữ đủ các nguyên vật liệu để ứng phó với tình trạng khẩn cấp.

Mà những đồ được bỏ vào trong các hòm giữ đồ chỉ có một mình Bạch Duyệt Khê biết có những gì, nơi nào là chỗ thích hợp để cô để đồ tiếp viện, toàn bộ ngôi nhà và sân cô đều đã nắm trong lòng bàn tay.

Cô nghiêng người một cái, cuối cùng mấy bình lửa được ném ra rất xa, Bạch Duyệt Khê khom người chui vào bãi đậu xe, phía sau là cửa cuốn đang di chuyển, lập tức phát ra tiếng vang âm do va chạm với con chuột biến dị, y chang như tiếng mưa rầm rập ập đến. #𝖙y𝖙novel.com

Cô không dám dừng lại một khắc nào, thích ứng được với bóng tối rồi giây tiếp theo cô đã bắt tay vào việc tìm đồ.

Xà ben, cờ lê, búa….

Không cần biết là có dùng được hay không, cô cứ tóm lấy hết những thứ sửa được xe vừa to vừa nặng vào, sau đó đến vật dụng cao cấp dành cho ô tô.

“Cần phải để lại động cơ ben-zin, còn mấy thứ này thì cầm đi cũng được….”

Cô nhanh chóng di chuyển qua căn phòng khác, đồng thời tiếng động rất nhanh đã truyền đến tiếp.

Những con chuột đó đã xác định mục tiêu rất rõ ràng, chỉ cần xử lý cái người chặn đường là cô đây thì kho báu được giấu trong ngôi nhà sẽ là của chúng nó, vì thế dưới sự chỉ huy của con chuột đầu đàn, cả đám phía sau cứ lao lên như tên bắn.

Nhưng đối với một kẻ đã từng ra tay giết chết một con quái vật da đỏ to lớn như Bạch Duyệt Khê căn bản không phải đi trốn vì có chuột biến dị vào mà là vì cô muốn kiếm được nhiều nguyên liệu hơn.

Cô không cần phải sợ mấy thứ này đuổi theo, chỉ sợ chúng nó không tới mà thôi.

Cô nhét mấy thứ đặc biệt vào không gian xong, nào là hàm lượng cồn lớn, chất lỏng hóa học được đóng hộp và đa phần là chất hỗ trợ cháy.

Một tay múa may rìu vẫn rất mạnh mẽ, Bạch Duyệt Khê không hề cảm thấy mệt mỏi, cô cứ đưa tay như cái máy, không ngừng đi qua các phòng, ngay lúc cô đang bổ sung vật tư xong đã quay lại sân giết chóc trước khi đám chuột biến dị bao quanh lấy mình.

Giết xong một đám biến dị, chỉ còn lại mấy con chuột vừa mới đuổi theo, chưa kịp thở mấy hơi đã bị cuốn vào con mương mà Bạch Duyệt Khê đã đào, mặt đối mặt với bạn cây rễ, cùng nhau gặp phải một ngọn lửa mới.

Ánh lửa của địa ngục, quả thực Bạch Duyệt Khê muốn kéo tất cả thứ điên loạn này xuống địa ngục.

“Không phải bọn mày muốn đi vào sao? Nào, tới đi!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đàn chuột biến dị bị ngọn lửa thiêu cháy đến mức muốn phát cuồng lên.

Bạch Duyệt Khê biết, bản thân cần phải tạo ra ngọn lửa lớn hơn nữa, tầng hầm ngầm không phải là một đám nhóc hoàn toàn không có năng lực phản kháng, nếu rùa đen Trình Sơn đã nhắc nhở cô trước hai ngày thì điều này nói lên rằng nhất định có cách xoay chuyển chuyện này tìm đường sống.

Cô muốn tranh thủ có đủ thời gian, tận dụng hết khả năng tiêu diệt đám người kia đồng thời nghĩ cách quay về tầng hầm ngầm.

Hoặc là vây Ngụy cứu Triệu*.

*Vây Ngụy cứu Triệu: (圍魏救趙) của Tôn Tẫn, Điền Kỵ thay vì cứu Triệu lại dẫn quân tức tốc tiến thẳng đến kinh đô Đại Lương của nước Ngụy, buộc Bàng Quyên phải bỏ việc tấn công Triệu để quay về cứu nước rồi bị quân Điền Kỵ đánh cho đại bại trong trận Quế Lăng. Sau khi bắt được Bàng Quyên, Tôn Tẫn vì nể tình bạn học xưa nên đã tha chết cho Bàng Quyên mà còn thả ông quay về nước Ngụy. Chương 1 cuốn Tôn Tẫn binh pháp, tác phẩm binh pháp của Tôn Tẫn được dành để nói về các sự kiện xoay quanh cuộc đối đầu giữa Tôn Tẫn và Bàng Quyên ở trận Quế Lăng.

Hoặc là trực tiếp đào hố giết chết mấy thứ này ở bên ngoài!

Ánh lửa lóe lên trong đêm cùng với âm thanh ầm ĩ rầm trời, chỉ sợ trong vòng bán kính một đến hai ki lô mét cũng có thể nghe thấy được.

Màn đen đen nhánh, đèn đường ở ngoài đã sớm tắt đi, mà ở trong hoàn cảnh nóng nực này lại có ngọn lửa dâng lên, có thể thiêu đốt những thứ xung quanh thành tro bụi không chừa lại bất cứ cái gì.

Những chùm đinh treo ở trong nhà liên tục vang lên tiếng đinh linh, những chỗ xung quanh mặt đất đã bị chuột biến dị đạp hư đến mức chẳng còn bộ dáng gì nữa, mỗi một giây trôi qua là tiếng va chạm của chùm đinh cứ truyền tới.

Bạch Duyệt Khê vừa đi qua các phòng trống ở trong biệt thự vừa đưa chuột biến dị đi vòng vòng, quay lại vài vòng quanh tường, tiếp tục tưới chất gây cháy lên gốc tường, cứ lặp đi lặp lại như thế, không ngừng nghỉ một phút giây nào.

Cực nóng thêm mất nước, ác mộng về đêm, cả hai đang đối đầu để xem ai là kẻ dễ dàng từ bỏ hơn.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play