dù có nỗi lo lắng đối với việc không biết bản thân sẽ bị tập kích bất cứ lúc nào nhưng từ trước đến nay Bạch Duyệt Khê không thể nào ngờ tới mình sẽ có thể thông qua cách thức này để giao lưu với Tuyết Mễ.
Con rắn ngô màu hồng nhạt biến thành vòng tay treo trên cổ tay cô, khi cùng dùng chung năng lực không gian với nhau, hình như Bạch Duyệt Khê có thể nói thẳng ra những lời cần nói.
Âm thanh nói chuyện của Tuyết Mễ nhẹ nhàng, từng từ từng từ được tuôn ra bên ngoài vô cùng thực tế.
“Không gian sẽ không thay đổi, chị có thể lấy ra rất nhiều đồ ăn.”
Lần nào chuột bay Nguyệt Lượng cũng lấy tay xum đống hạt lại để đưa cho cô, tuy Tuyết Mễ không có tay nhưng nó có thể giúp chủ nhân lấy ra rất nhiều đồ ăn ngon!
Bạch Duyệt Khê sờ cái đuôi của rắn ngô, quả nhiên cái đuôi hồng nhạt run lên, thẹn thùng vô cùng nhưng lại không hướng ra bên ngoài mà chỉ đưa vào trong lòng bàn tay của cô.
Bạch Duyệt Khê không nhịn được, xoa xoa một phen.
“Thời gian đang tạm dừng à?”
Hay là do cô nghĩ như vậy?
Nhìn thấy chiếc bánh bao ăn được một nửa, cô dứt khoát đi nấu nước để pha mì tôm.
Ý nghĩ vừa động, mì gói trong tay đã biến mất.
Mười phút sau lấy ra, quả nhiên là ở trạng thái đã nấu chín.
Bạch Duyệt Khê cắt số bánh bao còn lại bỏ vài hộp mì, hút vài miếng bỏ vào miệng nhai nhấm nháp.
Cô lau khô vết dầu trên miệng, ánh mắt kiên định: “Nếu đã như vậy thì em có thể thử thấy lấy nhiều bình chữa cháy hơn nữa….”
Hôm qua, khi đánh nhau với bọn quái vật da đỏ kia cô đã phát hiện ra điểm yếu của mình chính là không thể dùng phương phức trực tiếp để công kích của đối thủ. Một kích cuối cùng kia nếu không phải cô đè lên người đối phương thì có lẽ chưa biết hươu chết sẽ về tay ai.
“Mặc dù những con quái vật đó tồn tại một chỉ số thông minh nhất định nhưng chắc hẳn là kém hơn chỉ số thông minh khi còn sống.”
Bọn họ tới tìm đồ ăn bằng trực giác, cũng sẽ hiểu được bản thân đang trêu chọc con mồi, nếu không ngay từ đầu cũng không cần thiết phải hòa giải với cô lâu như thế.
“Bây giờ vẫn chưa biết đám quái vật da đỏ kia sẽ xuất hiện ở đâu tiếp theo và khi nào. Chúng ta cần phải bố trí trang bị bên ngoài càng nhiều càng tốt, tránh cho việc có người vào mà chúng ta không biết.”
Chủ yếu là lần này trong tủ lạnh vẫn còn một ít thịt thăn để ở ngăn đá, sẽ hấp dẫn lực chú ý của đối phương, nếu con quái vật da đỏ bất thình lình nhảy ra từ đằng sau, có thể cô sẽ không kịp phản ứng.
Để làm cái bẫy thành công thì thịt thăn là biện pháp dụ dỗ hiệu quả nhất đối với kẻ ngốc, nhưng đối với cô mà nói nó là sự hao tổn vô cùng, số lượng thịt thăn hữu hạn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có cách nào bổ sung, vì thế cô không thể lãng phí nó vào việc này được. #𝖙y𝖙novel.com
Có điều trước mắt cô đã có vòng tay không gian, chỉ cần sau khi cô đi ra ngoài tìm cơ hội thăm dò, có lẽ có thể dùng một lần mang thật nhiều đồ về.
“Nếu không chỉ có trạng thái tạm dừng lấy đồ ăn mà còn có trạng thái tạm dừng vũ khí công kích thì quá tốt….”
Bạch Duyệt Khê lấy ra một bát cơm inox, đốt chiếc giấy vừa mới dùng để lau miệng.
Ngọn lửa hừng hực dâng cao, giây tiếp theo nó đã bị cô ném cùng với cái bát vào không gian trong đuôi con rắn.
Sau khi đếm số giây có lẽ khăn giấy bị đốt hết, cô lại lấy bát ra khỏi không gian.
Bát inox bóng loáng và khăn giấy vẫn duy trì trạng thái như trước khi được bỏ vào không gian, khi trở lại lần nữa, được tiếp xúc với không khí nó mới từ từ cháy hoàn toàn.
“Tốt quá, xem ra công năng của không gian này là tạm dừng thời gian, cũng có thể dừng trạng thái công kích của vũ khí.”
Viên đạn có lực sát thương cao cùng với tốc độ nhanh gọn thì cô không lấy ra được nhưng những đồ vật gây nguy hại nhỏ hay gây ra vết thương lớn thì cô có thể lấy ra được.
So với lửa thì còn có cồn hay là bình chữa cháy.
Khi nhìn thấy tương lai trong giấc mơ, Bạch Duyệt Khê thấy cả nhà sẽ bị nhấn chìm trong biển lửa cho nên Bạch Duyệt Khê không những làm thêm hệ thống chống nắng và cách nhiệt ở bên ngoài ngôi nhà mà còn sắp xếp các bình chữa cháy ở cách góc nữa.
Thứ này không chỉ dập tắt được lửa, hạ được nhiệt độ mà còn có thể dùng để che giấu cảm quan khác của con người.
Thậm chí con quái vật da đỏ không khác gì lắm so với các động vật bình thường, đều thông qua khứu giác, thị giác và thính giác để phán đoán con mồi xung quanh, cô muốn tận dụng hết khả năng và ưu thế của mình.
Cô đặt đồ ở dưới tầng hầm ngầm, phân loại xong xuôi hết tất cả, Bạch Duyệt Khê đã tìm được cái rương mà mình muốn ở trong đống đồ chồng chất kia.
Từng khối lớn dây câu và đinh được lấy ra.
Vốn cô muốn dùng lục lạc nhưng cô không ngờ là phải chuẩn bị trước thứ này, vì thế đành phải dùng nguyên liệu thích hợp để làm ra lục lạc báo nguy thay thế.
Hình như trữ đồ cũng tiêu hao một chút năng lượng nhất định, Tuyết Mễ phát ra hai tiếng kêu mệt mỏi, Bạch Duyệt Khê cho nó biến từ trạng thái vòng tay về cơ thể của con rắn nhỏ.
“Nằm yên nghỉ ngơi trong bình trước đi, lát nữa chị đi ra ngoài sẽ gọi em sau.”
[ Được ạ.]
Sau đó con rắn ngô đi ngủ trước khi cống hiến sức lực của mình, chỉ còn lại ba con vật nhỏ quấn quanh Bạch Duyệt Khê, như đang muốn trợ giúp nhưng lại không biết rõ cô đang làm cái gì.
Chúng chỉ đành đưa mắt ngồi thành nhóm nhìn cô.
Bạch Duyệt Khê dừng động tác trên tay, cô dứt khoát ném một nhúm đinh cho bọn nó.
“Muốn giúp chị thì hãy kết mấy cái này lại thành một chùm cho chị.” Bạch Duyệt Khê làm mẫu một lần cho cả nhóm cùng thấy.
Một hộp đinh rồi một hộp đinh được đặt bên cạnh, ba đứa nhóc lập tức tham dự vào, con vẹt không có móng vuốt nên đành dùng miệng, mèo có tay thì dùng tay, không thể làm khéo léo được nên cả ba cùng phải kết hợp với nhau để phân chia công việc cho phù hợp. ( truyện trên app T𝕪T )
Con vẹt dùng miệng ngậm lấy chiếc đinh bỏ vào vị trí thích hợp, mèo sư tử dùng móng vuốt chải sợi dây ở dưới chân, kéo nó ra cho dài, đôi khi không tránh được chạm vào chân Da Da lại ầm ỹ vài câu.
Chỉ còn lại chuột bay là bận rộn nhất, tay chân nó linh hoạt, đành phụ trách việc buộc thắt chùm đinh.
Mặc dù có thể rèn luyện được một chút ý niệm nhưng thấy nhóm Nhóc Con ở bên cạnh giúp đỡ vẫn khiến cho Bạch Duyệt Khê cảm thấy bất ngờ, xem ra cả ba đứa làm không tệ chút nào.
Những dây dài buộc chùm đinh lại với nhau, mỗi dây có hai cái đinh, khi chạm vào phát ra âm thanh nhẹ nhàng linh đinh linh đinh lay động.
Công tác chuẩn bị đã xong, chỉ đợi lát nữa nhét vào không gian của Tuyết Mễ là được.
“Làm rất tốt, vất vả cho các em rồi.” Bạch Duyệt Khê vẫn luôn đối xử bình đẳng với nhóm Nhóc Con, xoa đầu hết đứa này đến đứa khác, cả ba nhóc cười cười ưỡn ngực tỏ vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Có thể giúp đỡ được chủ nhân là niềm vui của bọn chúng.
Công tác sắp xếp đã làm ổn thỏa, Bạch Duyệt Khê dựa theo thường lệ đi tới trước bình pha lê của rùa đen, muốn xem xét trạng thái của rùa đen Trình Sơn.
Trong bình pha lê, thảm thực vật bao quanh rùa đen rất tươi tốt, còn có thể nhìn thấy được xu thế dần sinh trưởng của chúng nó đang tỏa ra bốn phía nữa.
Bạch Duyệt Khê không quan tâm lắm, thậm chí cô còn cảm thấy đây là tiêu chí tiến hóa của rùa đen.
Không biết có phải nhìn thấy cô tới hay không mà lúc này đột nhiên trên mai của rùa đen tỏa ra ánh sáng màu lục nhè nhẹ.
Vài giây sau, những tấm mai đồng loạt rơi xuống.
Không nhiều không ít, vừa đúng sáu cái.
Rùa đen Trình Sơn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, như đang hồi phục lại sức lực sau dư âm tích tụ năng lực để cởi áo giáp, ngay cả một chút sức dư lại để giao lưu với Bạch Duyệt Khê cũng không có.
Cô nhanh tay lẹ mắt cầm mai rùa mới rơi xuống lên hết, đặt trong lòng bàn tay đánh giá một hồi, lúc trước khi dùng để chữa vết đen nhựa đường trên móng vuốt của mèo sư tử quá nhanh nên cô vẫn chưa được chứng kiến nó, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc thưởng thức mai rùa này, xúc cảm lành lạnh y như ngọc thạch vậy.
Xuyên qua đèn dây tóc, mai rùa để lộ ra ánh sáng, tính chất như phỉ thủy.
Cô sờ sờ vài cái, phát hiện mai rùa có dấu hiệu muốn hòa tan, y chang da rắn mà Tuyết Mễ đã lột ra trước kia.
Bạch Duyệt Khê nhanh chóng cầm đồ bỏ vào trong vòng tay, bây giờ chưa phải là lúc sử dụng đến nó.
Cô mở tủ lạnh ra, đưa cho mấy đứa nhóc ít trái cây và hạch đào, thả một ít trong bát cơm của rùa đen và rắn ngô, chờ khi cả hai dậy là có thể ăn.
Cô tiện tay bỏ toàn bộ mẻ rau quả tươi vào không gian tạm dừng thời gian.
Trái cây và rau quả là thực phẩm khó bảo quản nhất, nhân lúc có thể ăn được thì mỗi ngày nên ăn một chút.
Mặc dù sức lao động trong nhà ít nhưng có mấy đứa nhóc động vật trong nhà có thể làm việc nên tiến độ của Bạch Duyệt Khê cũng không tệ lắm.
Chờ đến khi ngủ dậy một giấc, sắc trời đã tối tăm, cô cầm theo đồ đã chuẩn bị, định xây dựng vành đai ở bên ngoài.
Có khả năng bức tường sẽ không thể ngăn được đám quái vật da đỏ đó nhưng bịt kín không gian nhà, cửa sổ và các khe hở ở phòng ngủ thì có khả năng bọn chúng sẽ chẳng thể đánh hơi được gì.
“Hôm nay Tuyết Mễ sẽ đi cùng chị, các em tạm thời ở trong đây cái đã.”
Ba đứa nhóc trước sau đứng ở cửa tầng hầm ngầm tiễn chân chủ nhân đi ra khỏi đó.
Hôm nay thời gian mặt trời xuống núi là mười bảy giờ ba mươi phút, sớm hơn hôm qua mười lăm phút.
Quả nhiên buổi đêm đang dần dài hơn.
Bạch Duyệt Khê mặc bộ đồ chống nắng bọc từ đầu tới cuối xong, đặc biệt là ở bộ phận tay, Tuyết Mễ cũng bắt đầu tròng lên cổ tay cô.
Đầu tiên là cô lấy chùm đinh đã bỏ trong không gian ra, cô nhanh chóng quấn quanh nhà một vòng đinh.
Không cần dùng cây búa, cô trực tiếp dùng ngón tay ấn mũi đinh vào bên trong sau đó buộc chùm đinh lên, tay chân nhẹ nhàng thiết kế ra kiểu dáng.
Trên đất có một khoảng trống để tiếp, cô có thể dùng xẻng để đào hố ở đó.
Nhưng hình thể của con quái vật quá lớn chắc chắn sẽ không thể nào lọt vào được, đặc biệt là loại có thể so sánh với chuột túi, con quái vật da đỏ nhìn không được thông minh lắm.
Thời gian gấp gáp, bởi vì không biết mấy thứ đó sẽ đến vào lúc nào cho nên Bạch Duyệt Khê đành phải dùng tốc độ nhanh nhất để xây dựng vòng bảo vệ bằng đinh kia, mặc dù công tác chuẩn bị vẫn làm rất hăng say nhưng tinh thần tập trung của cô luôn ở mức độ cao, lúc nào cũng ở trong trạng thái nhếch tai lên lắng nghe động tĩnh của bốn phương tám hướng.
Cuối cùng, sau khi hoàn thành từ ngoài cửa thông đến phòng khách xong, đa số chỗ đều được cô buộc như Động Bàn Tơ. Nhưng có những lỗ nhỏ có thể để cho động vật nhỏ trong nhà có thể di chuyển an toàn ở trong nhà.
Cái đuôi của Tuyết Mễ đột nhiên lung lay.
[ Duyệt Duyệt, có cái gì đó thì phải?]