Mạt Thế: Thiên Tai Ập Đến Vườn Bách Thú

Chương 18: Nguyệt Lượng tiến hóa


3 tháng

trướctiếp

sau khi cân nhắc thành quả của ngày hôm nay, lúc này Bạch Duyệt Khê mới phát hiện ra con hồ ly màu trắng ở trong lồng sắt vẫn luôn ở bên cạnh nhìn mình chằm chằm, cũng không biết nó đã nhìn bao lâu.

Tên nhóc này rất nghe lời, không hề phát ra bất cứ âm thanh lớn nào. Trước kia cuộc chiến với con quái vật đã gây ra không ít âm thanh lớn, nếu con hồ ly trắng này còn làm ra tiếng động nào nữa, thu hút con quái vật đến tầng hầm ngầm thì Bạch Duyệt Khê có hối cũng không kịp.

Cô nhìn vết thương của con hồ ly nhỏ, vết thương ngoài da đã tốt hơn nhiều rồi, năng lực khôi phục mạnh mẽ đến mức kinh người.

Còn dấu vết này….

“Trước đây, em đã bao giờ gặp con quái vật nào như thế chưa?”

Trên lông con hồ ly để lộ vết thương đã kết vảy, lúc này cô có thể nhìn thấy rõ ràng dấu móng vuốt đó là hình dạng gì.

Ở trên núi không có loại động vật nào có thể tạo thành vết thương như này, mà con quái vật da đỏ Bạch Duyệt Khê vừa giết thì lại khác, có lẽ miệng vết thương trên người con hồ ly là do con quái vật kia tạo thành.

Cô trầm ngâm trong chốc lát, chẳng lẽ hồ ly đã dụ quái vật tới ư?

Không, chắc không phải đâu.

Nếu quái vật đi theo hồ ly thì chắc đã tìm được vị trí của chiếc lồng sắt ở ngoài tầng hầm rồi.

Nếu không phải đi theo hồ ly mà trực tiếp đi đến nhà của các cô để tìm, vậy chứng minh rằng nhất định có thứ gì đó hấp dẫn bọn chúng.

Nước? Vật tư? Hay là vật sống ẩn náu dưới đất?

Tạm thời cô vẫn chưa biết nhưng chắc chắn ở trong nhà cô tồn tại thứ gì đó đặc biệt mới có thể hấp dẫn loại sinh vật đó đến.

“Cho dù như thế nào, ba ngày tới nhất định sẽ gặp phải tập kích, chị có thể tạm thời đưa em vào bên trong nhưng nếu em có hành động vượt rào nào, chị sẽ trực tiếp ném em ra bên ngoài tường nhà chị, để em tự sinh tự diệt, đã hiểu chưa?”

Hồ ly rất thông minh, lỗ tai run rẩy gật đầu, thậm chí nó còn có chút nóng nảy mà dùng tay gãi gãi lên lồng sắt, sau đó lăn qua trên chậu cát mèo.

Hình như Bạch Duyệt Khê đã hiểu được đôi chút, vậy mà tên nhóc này lại không muốn dùng cát mèo.

Cô cầm lồng sắt, giọng điệu lãnh đạm: “Khi nào đi vệ sinh thì chị sẽ đưa em đi.”

Nghe được lời này, con hồ ly trắng thở phào nhẹ nhõm một hơi như đã giải quyết được vấn đề nan giải nào đó.

Khi cô mở cửa tầng hầm ngầm ra lần nữa, bình thường ba đứa nhóc sẽ trước sau như một mà dán lên người cô nhưng hôm nay chúng lại không làm vậy, một là bởi vì trên người Bạch Duyệt Khê còn có mùi máu trộn lẫn mùi dầu máy sau cuộc chiến, hai là bởi vì cô đem theo một con hồ ly quay về.

Mẹ nó! Không phải hồ ly tinh thì là cái gì?

Da Da giương giọng lên cạc cạc gọi bậy, chân chéo lên lồng sắt, giang đôi cánh ra để thị uy.

Nhóc Con y như máy bay vồ lên, vòng qua lồng sắt hai vòng như đang tự hỏi rằng với cương vị một “ông lớn”, nó nên hà hơi một cái hay là nên rộng lượng cho qua.

Con chuột bay không hề ngạc nhiên vì sự gia nhập của thành viên mới, nó cứ nằm một góc ở trên tay của chủ nhân.

Ở trong trí nhớ của nó, lần này thời gian chủ nhân đi ra ngoài rất dài, nhìn qua cũng biết là không ăn cơm đầy đủ.

Đúng là Bạch Duyệt Khê chưa kịp ăn cái gì, ở bên ngoài giành giật từng món đồ xong không bao lâu lại lâm vào cuộc chiến lớn, cho nên thể lực cô đã sớm bị quét sạch.

Lúc này, nhìn thấy quả hạch ở trong tay mình, cảm giác đói bụng mới dần dần dâng lên ở trong bụng cô.

“Cảm ơn Nguyệt Lượng, Nhóc Con, Da Da, hai em đừng náo loạn nữa, chị sẽ đặt hồ ly cạnh chỗ vệ sinh, sẽ không để các em ở cùng nhau đâu.”

Tầng hầm ngầm có hai nhà vệ sinh, một cái không thường dùng vừa vặn ở cạnh bên góc cất giữ đồ, khóa cửa đã thay, có thể tạm thời đặt hồ ly ở đó.

Bạch Duyệt Khê điều chỉnh chốt lồng sắt, cũng chuẩn bị đồ ăn thức uống cho hồ ly trắng sau đó mới xoay người khóa cửa.

Sắp xếp cho hồ ly xong, tiếp theo cô mới chuyển toàn bộ đồ ở bên ngoài gian vào trong tầng hầm ngầm, chuyển xong Bạch Duyệt Khê mới ngồi xuống ăn tạm vài miếng. #𝖙y𝖙novel.com

Da Da và Nhóc Con cũng đã khôi phục lại như thường, chúng không có ý làm nũng như ngày thường mà nhìn kỹ miếng lấp lánh ở trên tay chủ nhân của mình.

“Tinh hạch?” Bạch Duyệt Khê thưởng thức vật nhỏ trong suốt to cỡ móng tay của mình, nó rơi ra khi đầu con quái vật ngã xuống.

Phàm là người đã đọc tiểu thuyết hoặc là làm phim điện ảnh đều biết tinh hạch là loại đồ như thế nào.

Nhưng cô không có gan dùng cơ thể của mình để thử nghiệm, thật sự không thể dùng đến được.

Nói đến cùng, sự biến hóa trên người cô có phải là dị năng hay không thì chưa biết, nó giống như sự tiến hóa mà bản năng động vật nên có thì đúng hơn.

“Nanh vuốt của người da đỏ khác con người bình thường rất nhiều, đối với bọn chúng việc đi săn bắt các động vật nhỏ là không khó nhưng có lẽ bởi vì trận thiên tai này nên sinh vật có thể tồn tại bên ngoài càng lúc càng thiếu thốn.”

Nếu không cũng sẽ không đến mức đào thi thể con chuột đã chết lên để ăn.

Con chuột, hồ ly, người da đỏ, mỗi một loài đều hướng đến nhà cô là muốn làm gì?

Nếu thực sự là bởi vì sợ nóng thì vì sao không đi xuống chỗ nào đó dưới đất cho mát hơn, nếu là vì muốn tìm đồ ăn tại sao không khoét thủng bao gạo, uống nước, hoặc là đi tìm một chỗ nào đó ở bên ngoài để bới đồ ăn?

Nhà cô có chỗ nào đặc biệt sao?

Nhưng cứ trốn mãi cũng không phải là một cách hay, bức tường cao sáu mét chưa chắc đã ngăn được con quái vật da đỏ, bây giờ ngoại trừ chặn người thì nó chẳng còn chặn được bất cứ thứ gì nữa.

“Chỉ với năng lực của một mình chị là không đủ, nếu đến lúc thật sự xảy ra chuyện các em phải chạy thật nhanh, đừng quay đầu lại có biết chưa?”

Cô như một người mẹ dạy cho con mình cách trốn dưới gầm giường để không bị ai đó phát hiện nếu lỡ như xảy ra cuộc chiến.

Bây giờ trong nhà chỉ có rùa đen Trình Sơn là có năng lực kỳ quái, cộng thêm rắn ngô Tuyết Mễ, còn ba đứa còn lại thường xuyên hoạt động ở bên ngoài ngoại trừ việc có khả năng kháng nhiệt ra thì không có năng lực chém giết nào.

Có lẽ cô không nên nhốt mấy đứa nhóc ở dưới tầng hầm ngầm, cho dù thế giới bên ngoài có nguy hiểm thì chúng nó vẫn phải học cách thích ứng, nếu không có một ngày cô không còn nữa thì mấy đứa nhóc này phải làm sao bây giờ?

Chuyện hôm nay đã đánh cho cô tỉnh ra, động vật có xu hướng biến dị và ngược hướng biến dị, con người cũng sẽ như thế, loại này luôn tự bảo vệ mình vào thời khắc mấu chốt, ác ý của nhân loại còn đáng sợ hơn cả động vật.

Hôm nay cô may mắn thoát nạn, thành công đánh chết một con quái vật da đỏ nhưng không thể chống chọi được cả đám quái vật da đỏ, hoặc là ngăn cả đàn động vật tiến vào tấn công.

“Ngày mai… Ngày mai chị sẽ mang mỗi đứa trong các em ra ngoài dạo một vòng.”

Cô không thể bảo vệ chúng nó mọi lúc mọi nơi, ít nhất là để cho cả ba đứa học được cách bảo vệ mình trong hoàn cảnh tàn khốc này mới đúng.

Bạch Duyệt Khê vừa mới nghiêm túc đưa ra quyết định, mấy đứa nhóc đã tranh nhau để được đi ra đầu tiên.

Con vẹt định bay lên đã bị con mèo dùng móng vuốt đè bả vai lại, con chuột bay có cảm giác tồn tại thấp chuẩn bị nhảy cong lên nhưng trước khi nó nhảy đã bị con rắn ngô cướp mất cái đùi của Bạch Duyệt Khê rồi.

Con rắn màu hồng nhạt nhanh bước uốn lấy đầu ngón tay của Bạch Duyệt Khê.

“Tuyết Mễ, em vừa đi đâu về vậy?”

Ngón út nhuốm màu hồng của rắn ngô, sau khi cô nuôi thả rắn, nó thường xuyên đi đâu đó, cả ngày không thấy bóng dáng, giờ mới xuất hiện chuyện đầu tiên nó làm là khoe năng lực của bản thân mình với chủ nhân.

Tuyết Mễ bò lên bàn trà bên cạnh từ tay của Bạch Duyệt Khê, cái đuôi hồng nhạt khẽ run lên về phía bên ngoài, vài giây sau, đột nhiên loảng xoảng một tiếng giống như có thứ gì đó rơi từ trên bàn trà xuống.

Bùm bùm, tiếng vang vang dội.

Bạch Duyệt Khê cúi đầu vừa thấy là túi thịt bò sấy khô của nhãn hiệu cô thường ăn.

Thứ này rất dễ bảo quản, trước kia cô có bỏ vào trong hai cái rương, tầm ba trăm bao gì đó, nhưng cái rương còn chưa mở ra mà? Sao nó lại xuất hiện ở đây?

Cô thu hồi tầm mắt, nhìn về phía con rắn hồng nhạt ở trên bàn trà, vẹt và mèo sư tử thêm chuột bay cũng không còn đánh nhau nữa, thay vào đó chúng tụ tập lại xem trò hay, chờ màn biểu diễn của Tuyết Mễ.

Trong khoảng thời gian ngắn Tuyết Mễ bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nên cảm thấy có hơi thẹn thùng nhưng vì tranh thủ quyền lợi cùng đi ra ngoài với Bạch Duyệt Khê, nó cũng muốn bảo vệ chủ nhân thật tốt nên nó nghẹn một hơi, tiếp tục quẫy quẫy cái đuôi của mình.

Bùm bùm, tiếng vang lên ầm ầm.

Lần này là rơi xuống một hộp sắt, à là lon đào vàng.

Đôi mắt Bạch Duyệt Khê không hề chớp, cô như muốn xác nhận một trăm phần trăm là nó xuất hiện từ trong không trung.

Cô không dám tin tưởng mà dùng ngón tay chà lên cái đầu nhỏ đang xấu hổ của Tuyết Mễ, sau đó lại sờ đuôi của nó.

Chưa đợi cô nói gì, Tuyết Mễ đã thuận thế leo lên cổ tay cô, con rắn nhỏ nhẹ dùng hàm răng cắn đuôi của mình, cái đuôi hồng nhạt của rắn giống như vòng tay mềm mại, tròng lên trên tay Bạch Duyệt Khê.

Giây tiếp theo, bàn liền biến mất ở trong tay Bạch Duyệt Khê.

Nháy mắt, cả đầu Bạch Duyệt Khê trống rỗng, cô theo bản năng kích hoạt năng lực không gian tương tự, cô vô ý hít sâu một hơi sau đó thở ra, một giây đồng hồ sau, chiếc bàn trà vừa biến mất lại xuất hiện ở chỗ cũ.

“Vòng không gian ư?”

Sao động vật nhà cô tiến hóa theo cách kỳ quái thế này, Tuyết Mễ ở trên bàn tay của cô, cô đã có năng lực không gian….

Nhưng lúc này không thể nghi ngờ rằng chuyện năng lực không gian là cơn mưa rơi rất đúng lúc.

Nhớ lại vòng tròn không gian mình vừa thấy kia, mặc dù chỉ có khoảng mấy mét vuông, niềm vui sướng bất thình lình lan ra khắp cơ thể khiến cô có ý tưởng lớn cho công tác phòng ngự mấy ngày sắp tới.

===

TN Team: còm men thặc nhèo nhó!! :3

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp