Mạt Thế: Thiên Tai Ập Đến Vườn Bách Thú

Chương 17: Lần đầu giết “người”


3 tháng

trướctiếp

Lúc chú ý của người da đỏ bị dời đi, mấy cái gối ôm lớn lướt qua sofa, ném về phía hắn ta.

Âm thanh xé rách vải vang lên phía sau, lông vịt bay lả tả đầy trời, có thể che mắt kẻ truy đuổi trong một thoáng.

Bạch Duyệt Khê trực tiếp vọt vào gara tầng 1, quái vật da đỏ tức giận gào rống, nhảy theo sát cô.

Sau đó hắn lập tức bị cuốn lấy cổ.

Một cái xích sắt lớn từ bên cửa cuốn bên cạnh rũ tới, vòng qua một bên cột xi măng, vắt ngang trước cửa.

Nhưng xích sắt cũng chỉ có thể làm chậm hành động của hắn ta, quái vật da đỏ xoay xoay đầu, dùng móng vuốt lớn rút sợi xích kia ra, vung về bên cạnh.

Chỉ trong vài giây, con mồi trước mặt đã biến mất không tung tích.

Tuy rằng bộ dạng đã là dã thú nhưng kẻ này vẫn còn bản năng trời sinh của con người, hắn ta đứng tại chỗ nhìn xung quanh, dùng mũi nhẹ nhàng thăm dò mùi hương trong không khí.

Sau vài giây, hắn đột nhiên cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua gầm xe. Miệng còn phát ra âm thanh kỳ lạ như đang tiếc nuối, con mồi không trốn ở dưới xe.

Bạch Duyệt Khê không dám thở mạnh, cô lẳng lặng giấu mình giữa các lốp xe dự phòng cạnh cửa cuốn, trước mặt là một thùng nước và các hộp linh kiện chồng chất.

Cô dán sát người vào vách tường, khống chế nhiệt độ cơ thể, tốt nhất là có thể giảm bằng nhiệt độ thùng đựng nước.

Trước đó cô đã phát hiện ra tuy tên này có khứu giác và thính giác nhạy bén nhưng điểm yếu của hắn ta chính là thị giác.

Đây là chỗ duy nhất mà cô có thể thắng được đối phương bây giờ.

Tuy rằng ban ngày có ánh sáng mãnh liệt nhưng ban đêm vẫn còn có ánh trăng, phòng bếp và phòng khác đều được thiết kế mở, lấy ánh sáng rất tốt nên không sợ ánh sáng quá tối, có thể thấy được vật thể lớn nhưng gara thì khác.

Trong không khí toàn là mùi dầu máy và các loại dung dịch khác nhau. Trừ cái xe việt dã đã được cải trang ở giữa thì những vị trí còn lại đều rất tối, không thể nhìn rõ thứ gì.

Trong không khí trộn lẫn mùi dầu máy và các loại dung dịch, càng đi vào sâu trong gara thì mùi hương càng nồng, điều này ảnh hưởng rất lớn tới sức phán đoán của tên người da đỏ này.

Bốn chân hắn chạm đất, thong thả đi qua lại giữa các kệ để đồ, đôi tai màu đỏ hơi động đậy, dường như đang cố gắng lắng nghe những âm thanh nhỏ nhất xung quanh hắn ta.

Bạch Duyệt Khê trốn ở kẽ hở, hơi lùi về sau một bước, một chân dẫm lên tấm ván gỗ, mấy cái đinh rơi xuống khỏi kệ, nháy mắt tạo ra âm thanh va chạm rõ ràng.

Trong không gian gara yên tĩnh đen nhánh thì chút âm thanh này đã bị phóng đại lên gấp mấy lần.

Đột nhiên có một đợt gió mang mùi tanh hôi ập đến kệ để búa và đinh bên cạnh!

Kệ để bên cạnh sập xuống kêu leng keng, lộ ra một góc áo chống nắng màu nhạt, móng vuốt màu đỏ lập tức cào xuống.

Con quái vật còn chưa kịp đắc ý thì trên đầu lại truyền đến động tĩnh mới.

Bạch Duyệt Khê từ kệ sau lưng hắn ta nhảy xuống, mượn trọng lực giơ tay lên trực tiếp bổ một lưỡi rìu xuống xương sống của hắn ta.

Răng rắc một tiếng giòn tan, chất lỏng màu đen phun từ động mạch chủ ra, bắn vào mặt Bạch Duyệt Khê.

“A a a… Hộ hô…”

Con quái vật da đỏ vừa giãy giụa vừa che miệng vết thương lại, sự đau nhức khiến hắn ta chỉ có thể duỗi chân một cách yếu ớt, adrenalin* của Bạch Duyệt Khê tăng vọt lên, cô chuẩn bị lấy lại rìu lên bổ thêm một lần nữa.

*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

Nhưng tay cô lại không thể rút được, lưỡi rìu vẫn ghim chặt ở xương sống quái vật.

Gió tanh lại nổi lên, quái vật da đỏ dựa vào chút sức lực cuối cùng của mình, dùng chân sau giẫm trên mặt đất, cho dù trên cổ vẫn bị găm rìu nhưng hắn vẫn lao về phía Bạch Duyệt Khê như cũ.

Phụt một tiếng.

Âm thanh da thịt bị chọc thủng vang lên.

Đầu xà beng bằng kim loại đầy sắc nhọn xuyên qua lồng ngực của hắn ta. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Máu đen nóng bỏng dính nhớp, theo miệng vết thương chỗ trái tim hắn ta không ngừng chảy xuống tay và mặt Duyệt Khê.

Cuối cùng, sau khi rung rẩy vài cái, rốt cuộc quái vật cũng vô lực ngã xuống trên người cô.

Bạch Duyệt Khê ngã xuống đất không nhúc nhích, cô đã sống sót sau tai nạn, há miệng thở dốc, lồng ngực không ngừng phập phồng, dường như cô đã dồn hết tất cả sức lực xuống tay mới có thể đẩy con con quái vật to lớn như một người đàn ông này sang một bên.

“Tôi giết người…”

Cô từ từ ngồi dậy trong bóng đêm, nhìn đôi tay dính đầy máu của mình, không ngừng lau vào quần áo.

“Không.”

Cô nhắm mắt lại, chậm rãi biện hộ với bản thân: “Đây không phải người, đây là quái vật.”

Con người sẽ không có chân sau mạnh mẽ và móng vuốt như thế, cũng sẽ không thể hoạt động sau khi làn da bị bỏng thành như vậy.

Thứ cô giết là quái vật.

Tương lai sau này, thậm chí cô sẽ có khả năng phải giết nhiều quái vật hơn.

Lúc nãy khi miệng đầy răng cửa của hắn ta mở ra, cô thấy mấy miếng da còn mang theo cả lông tóc.

Hôm nay có thể con quái vật này đã ăn luôn cái thi thể chuột mà cô chôn ở góc tường hôm qua.

Có lẽ là còn chút bản năng cuối cùng khi sinh thời, quái vật ý thức được trong tủ lạnh sẽ có đồ ăn.

Nó không động vào nước hay lương khô mà chỉ muốn ăn thịt sống, đôi mắt, móng vuốt và cả chân như vậy, nó còn muốn ăn cô nữa.

Nó là quái vật, cô không giết người, thứ cô giết là quái vật.

Lặp lại không ngừng câu nói đó trong lòng, Bạch Duyệt Khê mới có thể hoàn toàn kéo lý trí mình lại, nhìn mồ hôi sau khi vận đồng và một lượng máu lớn đang dính trên người, cô biết bản thân phải giải quyết thứ này thật nhanh. #𝖙y𝖙novel.com

Nếu không sẽ rất khó bảo đảm đây sẽ là “con chuột” cuối cùng bị chôn ở góc tường.

“Nên chôn nó xa một chút.”

Bạch Duyệt Khê bình tĩnh lại, dẫm lên cổ con quái vật da đỏ, rút rìu đang cắm ở xương sống nó ra, hỗn hợp máu và óc đầy nhớp nháp, theo khe hở vết thương chảy ra ngoài có một hạt gì đó rất nhỏ phát ra tia sáng.

Theo trực giác, Bạch Duyệt Khê nhặt hạt kết tinh như kim cương này lên, không biết nghĩ thế nào cô lại bỏ vào túi.

Bức tường kia và cả cửa sắt định chế đã không phải thứ mà cô có thể dựa vào nữa.

Xử lý thứ này xong sau đó cô trở lại tầng hầm ngầm.

Cô cũng khẳng định, ngoài cửa lớn tối om kia sẽ không có nhiều quái vật như thế nữa.

Mỗi khu vực chỉ có một người đi săn mà thôi, mà con quái vật da đỏ này lại mang bộ dạng không được ăn no, hẳn là không tìm được đồ ăn ở bên ngoài, trên người cũng không có dấu vết đánh nhau, có thể nó không đụng phải đồng loại.

Bình tĩnh khiêng con quái vật hình thể lớn đi đến bồn hoa khá xa, cô vòng qua đường nhỏ hoang tàn vắng vẻ, đi đến sườn núi nhỏ ít người đi đến trong khu biệt thự. Nhổ bỏ những thực vật đã héo khô, Bạch duyệt Khê nhanh chóng đào một cái hố sâu.

Trước khi hừng đông, cô mang theo thùng nước đến gara, tắm rửa lại một lần, sau đó trộn dầu máy và dầu chuối lại với nhau, phun toàn bộ lên mặt đất để khử mùi hôi.

Rùa đen Trình Sơn nói 3 ngày, cô đã dự cảm được nguy hiểm trong tương lai đến từ chỗ nào rồi.

*

Hôm qua, ánh sáng quái dị buông xuống lúc năm giờ bốn mươi lăm phút sáng, Bạch Duyệt Khê về phòng là trước năm giờ sáng.

Sự việc này không diễn ra tuần tự như khi mặt trời mọc, chỉ cần không khí xuất hiện tình trạng nóng lên nhanh chóng thì trong nháy mắt ánh sáng đó đã bao trùm toàn bộ khu vực.

Có lẽ con quái vật có da màu hồng kia bị ánh sáng đó chiếu tới làm mất đi sức chống cự, cũng không có cách nào để trốn đến nơi có kiến trúc che chắn tị nạn nên mới có kết cục như thế.

Cô đi đến lối cầu thang, xung quanh là đống vật tư của hôm nay chưa kịp sửa soạn lại.

Bạch Duyệt Khê đứng trong cửa gian ngoài của tầng hầm ngầm, chờ đợi thời gian ánh sáng kỳ lạ xuất hiện của hôm nay.

Đúng sáu giờ sáng, trên lòng cánh cửa dán ở gần cánh tay truyền đến cảm giác nong nóng.

“Chậm hơn mười lăm phút so với hôm qua.”

Nếu thời gian ban ngày càng ngắn thì thời gian hoạt động vào ban đêm sẽ dài hơn nhiều.

Không, điều đó cũng có nghĩa những sinh vật nguy hiểm đi ra vào đêm tối càng lúc càng nhiều hơn.

“Tối hôm qua nhiệt độ trong nhà là bốn mươi lăm độ, bên ngoài là năm mươi ba độ, nếu nhiệt độ tiếp tục tăng lên, cứ như thế toàn bộ kiến trúc thượng tầng sẽ không thể nào chịu đựng nổi.”

Chắc chắn ban ngày sẽ nóng hơn ban đêm, nhưng cô không có cách nào để đo lường giá trị cụ thể, chỉ có thể nhìn qua dấu hiệu tan chảy ở trên đèn đường.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp