Ngủ một giấc, khi cô tỉnh lại bây giờ đã là 5 giờ chiều, cách trời tối không lâu nữa.

Nếu ánh sáng trắng này cứ tiếp tục xuất hiện thì về sau chắc tất cả mọi người đều có đặc tính ngày ngủ đêm đi.

Điểm này lại giống như trong giấc mơ của cô.

Cô cầm theo một cái túi trống, Bạch Duyệt Khê lấy một cái rìu thuận tay hơn, so với rìu chữa cháy thì thể tích của nó lớn hơn, rộng hơn, lưỡi rìu cũng sắc bén hơn.

Cô đi ra khỏi tầng hầm ngầm, tiện nhìn thoáng qua con hồ ly trắng trong lồng sắt.

Con vật nhìn qua đã có tinh thần hơn trước, ít nhất thì nó cũng đã tỉnh, chỉ là vẫn uể oải nằm trong lồng.

Thức ăn nước uống bên cạnh đều đã động qua nhưng chậu cát mèo vẫn sạch sẽ, không biết hệ tiêu hóa có đang ở trạng thái bình thường hay không.

Không biết như thế nào, sau khi cô kiểm tra chậu cát mèo xong, Bạch Duyệt Khê thấy được trên mặt nó chút sống không còn gì luyến tiếc.

Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn chào hỏi nói, “Tôi định đi tuần tra nhà, em ngoan một chút, không được phát ra âm thanh đâu, nếu nghe lời thì tôi sẽ cho ở lại.”

Nếu nó kéo chân sau thì cô cũng không quan tâm đến việc hồ ly có đáng yêu hay không đâu.

Cô có thể nuôi mấy nhóc kia trong nhà vô điều kiện nhưng sẽ không nuôi hồ ly từ ngoài vào.

Hồ ly trắng trong lồng sắt dường như còn muốn đứng lên nhưng vết thương trên đùi vẫn chưa tốt lên nên nó chỉ có thể ngồi lại.

Bạch Duyệt Khê nhướng mày quan sát trong chốc lát, cô có cảm giác như con hồ ly này rất thông minh, ánh sáng trắng chiếu vào chẳng lẽ có thể khai trí cho động vật sao?

Chuyện của hồ ly cô tạm để sang một bên, Bạch Duyệt Khê nhanh chóng suy nghĩ về kế hoạch hành động tối nay một lượt, sau đó cô mới đứng sau cửa tầng hầm ngầm ở cầu thang, nhẹ nhàng đặt tay lên trên mặt cửa chống trộm.

Làn da cô vẫn cảm nhận được độ nóng trên kim loại, cho đến khi nhiệt độ kia từ từ giảm đi thì cô biết ánh sáng trắng ngoài kia hẳn là đã tắt.

Mở hé cửa ra, Bạch Duyệt Khê cẩn thận nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa.

Sau khi xác nhận không nghe được bất cứ âm thanh hoạt động của sinh vật nào, lúc này cô mới mở hẳn cửa ra.

Bên ngoài đen nhánh một màu, đèn năng lượng mặt trời hôm nay không sáng lên, cũng không biết có phải vì nhiệt độ quá nóng khiến cho linh kiện bên trong bị cháy hỏng hay không.

Bạch Duyệt Khê mở to mắt thích ứng với bóng tối trong phòng, cảnh tượng không phòng không khác gì ngày đầu tiên cô ra ngoài.

Những thùng vật tư sắp xếp ngay ngắn theo mép tường, dọn chắc cũng mất không ít công sức.

Thứ duy nhất bị thay đổi trong phòng khách chính là bộ sofa giữa phòng, hôm qua cô đã xử lý nó, bây giờ nơi đó chỉ còn một cái sofa trụi lủi, cho dù có thứ gì cũng chỉ cần liếc mắt một cái thì sẽ nhìn thấy.

Cầu thang từ tầng 1 lên tầng 2 đã được trang hoàng lại, ở giữa có cách một cửa đặc chế nhưng tạm thời cô cũng không có ý định lên tầng 2, chỉ đi một vòng quanh tầng 1, tra xét một lần bên trong sân nữa.

Trong một thời gian dài cô đã có thói quen này.

Sau khi xác nhận không có bất cứ dấu vết xâm lấn nào, Bạch Duyệt Khê nắm vũ khí đi về phòng bếp ở tầng một, hôm nay cô sẽ đến kho lạnh quan sát đồ trước, ngày hôm qua vì tránh cho việc ngoài ý muốn xảy ra mà cô ra ngoài khá muộn, hôm nay thời gian thoải mái nên cô sẽ dọn những thứ khó dọn đi trước.

Hơn nữa ngày xưa khi cô mua thêm tủ, nhà cô tổng cộng có bốn cái tủ lạnh, ba cái đều đã được cho vào tầng hầm ngầm, còn cái này bên trong chỉ toàn là thịt. Vốn cô định sẽ dời nó xuống trước khi thiên tai đến hai ngày, không nghĩ tới thiên tai lại buông xuống trước dự kiến, các loại tai họa cũng kéo đến.

Lúc mua tủ lạnh cô đã tốn một số tiền lớn nên công năng của nó cũng rất tốt, tất cả đều được đông lạnh hết, những đồ đặt trong đó sẽ không hỏng nhưng cũng có không ít thứ bị mềm đi.

Những loại thịt sờ đã mềm hoặc là màu sắc trắng bệch, cô sẽ để tạm sang một bên, nếu hôm nay có đủ thời gian thì cô sẽ tìm chỗ đào hố chôn xuống, tránh cho nhiệt độ cao dẫn đến thối hỏng.

Ngăn lạnh chỉ có một ít nước và đồ uống nên tạm thời cô không dọn cũng không có vấn đề gì.

Cô nhét đồ vào ba lô leo núi, sau đó lại dùng xe đẩy nhỏ bình thường dùng để lấy đồ chuyển phát, đẩy những thịt đông từ phòng bếp đến thang xuống hầm, trước tiên cô cứ để ở chỗ ngoặt giữa cửa ngoài và cửa trong, hồ ly trong lồng sắt cũng được sắp xếp ở chỗ đó, nó khó hiểu nhìn cô một cái.

Lỗ tai hồ ly chuyển động hai vòng, dường như đang cẩn thận nghe ngóng gì đó.

Không phải thú cưng nhà mình, Bạch Duyệt Khê cũng không có tâm tư nói chuyện với nó, cô cứ như một con hamster từng chuyến một từng chuyến một xử lý phần lớn vật tư. #𝖙y𝖙novel.com

Lau mồ hôi trên trán, cô cảm giác hôm nay còn nóng hơn hôm qua.

Nhiệt kế ở trên tường đã biểu hiện bây giờ ban đêm đã 45 độ.

Cô đứng ngoài sân đo lại, 53 độ.

Ban đêm đã nóng như vậy thì buổi sáng phải làm sao bây giờ?

Bạch Duyệt Khê nhíu mày, cô còn đang tự hỏi xem đồ ở bên ngoài ban ngày có tan chảy không thì lỗ tai khẽ nhúc nhích, dường như cô nghe thấy âm thanh kỳ quái nhỏ vụn.

Phương hướng của nó — là phòng bếp.

Cô cầm chặt rìu chiến, hơi cong eo, cô bước từng bước một, rất nhanh đã nghe thấy âm thanh cắn nuốt đồ ăn không che giấu chút nào.

Cửa tủ lạnh phòng bếp mở một bên, nửa tủ còn lại chắn tầm nhìn của cô nhưng rất nhanh cô đã phán đoán được, đối phương hình như đang gặm những miếng thịt đã sắp hỏng mà cô để lại ở tủ lạnh.

Lòng bàn tay Bạch Duyệt Khê nắm chặt lấy rìu, hơi hơi ra mồ hôi.

Thứ này giống như, là “con người”.

Là người sống sao?

Cô đã kiểm tra cửa rồi, không có dấu hiệu từng bị mở, cửa được làm riêng mất hai mươi mấy vạn của cô sao có thể bị mở ra không chút tiếng vang vậy được.

Chỉ còn khả năng duy nhất, đó là tường rào.

Tường rào cao đến 6 mét, còn có cả dây thép bao quanh sao mà “người” này có thể vượt qua được vậy?

Bạch Duyệt Khê cầm chặt vũ khí duy nhất trong tay, tim như nổi trống, lớn đến mức sợ tên đối diện kia sẽ nghe thấy.

Nhưng sinh vật giống với người dường như chỉ để ý đến những đồ ăn trong tủ lạnh.

Trên mặt đất đầy những túi nhựa bị răng cắn xé.

Những miếng bò bít tết đã trắng bệch, vốn được cất ngay ngắn trong túi hút chân không bây giờ đều loang lổ máu rơi đầy đất.

Bạch Duyệt Khê nhìn qua khe hở mà đối phương không ngừng vứt vỏ nhựa xuống, thấy rõ mạch máu màu đỏ trên cánh tay.

Đúng thật là con người, nhưng mà màu sắc không đúng lắm, giống như đã bị bỏng hỏng cả một lớp da ngoài, cô có thể thấy từ phía sau lưng, cổ và đôi tay lộ ra ngoài, đều có những vết cháy đen lớn lớn bé bé, hẳn đã bị một tổn thương cực nóng trong một khoảng thời gian ngắn, trong nháy mắt đã khiến cho người đó bỏng hết các bộ phận trên cơ thể.

Bạch Duyệt Khê hít sâu một hơi, cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.

Có lẽ vào ngày đầu tiên khi tận thế buông xuống, người này ở ngoài nhưng xui xẻo không có bất cứ thứ gì che chắn ánh nắng kia, hơn nữa thời gian bị nó chiếu vào cũng không ngắn.

Tình trạng này không kém việc bỏng toàn thân là mấy.

Con người bị ánh sáng trắng chiếu lên trong khoảng thời gian dài sẽ biến thành như vậy sao?

Các suy nghĩ trong đầu cô cứ cuồn cuộn lên, cô cũng cảm thấy nguy hiểm càng lúc càng lớn.

Rõ ràng hành lang phòng khác cũng được xếp đầy vật tư, thế mà “người” này không hề mở một thùng nào cả mà lại chạy thẳng đến tủ lạnh phòng bếp, chính xác lấy loại thịt sắp hỏng đến nơi đó, cách ăn cũng như dã thú, trực tiếp cắn xé thịt tươi.

Cô từ từ thở ra một hơi, nhìn thẳng vào bóng dáng đối phương, chuẩn bị kéo dài khoảng cách.

Con quái vật ngồi trước tủ lạnh ăn thịt tanh hôi, đột nhiên ngẩng đầu lên, cẩn thận ngửi ngửi trong không khí.

Không tốt rồi —

Trong nháy mắt khi đối diện với đôi mắt kia, Bạch Duyệt Khê lập tức sinh ra cảm xúc muốn chạy trốn, đó tuyệt đối không phải là ánh mắt mà một người bình thường nên có.

Đôi mắt đen nhanh nhạy dường như không thể nhìn thấy tròng trắng, chỉ còn khát vọng nguyên thủy nhất của loài dã thú.

Đôi tay vốn thuộc về con người đã biến thành bộ móng vuốt đỏ cùng với những vết sẹo ngang dọc, đôi tay đó đang cầm một thứ gì đó bị đông lạnh, nghiễm nhiên lại là quả tim bò đang bị ăn dở.

Loài này thích ăn thịt sống, hơn nữa lực cắn xé cũng vô cùng lợi hại.

Sau khi phán đoán được điều này, Bạch Duyệt Khê đột nhiên nới rộng khoảng cách, tránh lối lên cầu thang, trực tiếp nhắm về nơi duy nhất còn đồ dùng trong nhà - phòng khách!

Phía sau truyền đến một tiếng phịch lớn, giống như tủ phòng bếp đã hỏng.

Không khí nóng đuổi theo sau gáy cô, Bạch Duyệt Khê chỉ kịp nghiêng người lăn một cái trên sofa, sau đó lại chém xuống một rìu!

Sofa bị lật ngược, kẻ đánh lén bị ném ra xa, chỉ có thể dùng bốn chân bò trên bàn trà, giống như một con quái vật đang lột da, móng vuốt hướng về phía cô gầm gừ.

Một mùi hôi thối khó chịu bốc lên trong không khí.

Bạch Duyệt Khê nhìn chằm chằm vào người da đỏ đó, hai tay nắm chặt lấy rìu, lưỡi rìu hướng về phía trước, từ từ di chuyển sang bên cạnh.

Cô biết rõ khi đối mặt với loài dã thú như này thì không thể dời mắt đi một giây nào cả, họ giống như những con vật đang săn mồi vậy, chỉ cần con mồi chạy trốn thì sẽ đánh lén từ phía sau, dứt khoát cắn chặt cổ nó.

Bạch Duyệt Khê cũng hiểu rõ, cô tuyệt đối không thể chạy về hướng tầm hầm ngầm, đó là nơi an toàn cuối cùng của cô và các con vật, hơn nữa hai cánh cửa kia cũng chưa chắc sẽ ngăn được tên này lại.

Đầu óc cô điên cuồng suy nghĩ, tim đập như nổi trống, cô chỉ có thể cầm thật chặt vũ khí duy nhất của mình, giằng co với tên đối diện, nghĩ cách tìm ra nhược điểm của đối phương.

Người da đỏ kia đã khác xa con người bình thường, toàn bộ lông tóc trên người đã biến mất, chỉ có thể dựa vào ngũ quan và tứ chi để phán đoán rằng hắn ta từng là con người.

Tay hắn ta đã tiến hóa thành móng vuốt, có thể nhẹ nhàng xé quả tim bò ra thành hai nửa. Dường như chân cũng được cường hóa, âm thành vừa rồi ở phòng bếp hẳn là do khi xông về phía cô hắn đã dùng hai chân đẩy cửa tủ bát.

Cơ bản là Bạch Duyệt Khê cũng đoán được sao hắn ta có thể vượt qua tường rào 6 mét kia mà xâm nhập vào nhà mình.

Nếu sức bật của đối phương mạnh như vậy thì tuyệt đối không thể ở nơi trống trải quá lâu.

Lúc Bạch Duyệt Khê quan sát người da đỏ này, đối phương cũng quan sát cô.

Nhưng hắn ta dường như không hề sốt ruột, chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Bạch Duyệt Khê, như đã ăn lưng bụng những miếng thịt sắp hỏng kia, hắn ta đang suy xét xem sẽ ra tay thế nào với lương thực dự trữ trong tương lai này.

Đột nhiên tiếng lách cách xuất hiện, mấy hộp thịt cách đó không xa đổ xuống.

Lúc chú ý của người da đỏ bị dời đi, mấy cái gối ôm lớn lướt qua sofa, ném về phía hắn ta.

Âm thanh xé rách vải vang lên phía sau, lông vịt bay lả tả đầy trời, có thể che mắt kẻ truy đuổi trong một thoáng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play