“Không được cãi nhau, tiếp tục nói chuyện chính.”
Thấy biểu tình nghiêm túc của Bạch Duyệt Khê, Nhóc Con và Da Da lập tức ngoan ngoãn lại.
“... Bây giờ vẫn chưa rõ thứ ánh sáng trắng ngoài kia là cái gì, nhưng có khả năng chúng ta phải ở đây một thời gian rất dài, buổi tối chị sẽ ra ngoài, các em ở chỗ này không đi ra, có biết không?”
Mèo, vẹt, chuột bay nhỏ gật đầu theo thứ tự, ngay cả rắn ngô hồng nhạt trong bình cũng phun lưỡi.
Chỉ còn rùa đen trong két nước vẫn có bộ dạng tuổi già sức yếu, vô cùng bình tĩnh.
Nghĩ đến những biến hóa kỳ lạ xuất hiện trên người mình và lúc trước khi chữa trị cho Nhóc Con, cô đã nghe thấy một giọng nói già nua, Bạch Duyệt Khê lấy rắn ngô Tuyết Mễ vẫn luôn ở trong vại ổn định nhiệt độ ra.
Con rắn nhỏ màu hồng nhạt ngoan ngoãn ở trên tay cô.
Sau đó Bạch Duyệt Khê lại cung cung kính kính mà đem rùa đen Trình Sơn tuổi gần bằng ông cô đặt lên trên khay.
Bên ngoài như địa ngục cực đoan, cho dù vì bản thân hay vì sự an toàn của đám nhóc này, cô phải nghĩ cách làm rõ các loại biến dị đặc thù này rốt cuộc là như thế nào.
Lớp da rắn trên người Bạch Duyệt Khê sẽ tự động kích phát khi gặp chuyện khẩn cấp, theo cảm giác của cô, nó hẳn là có thể chống cự được một phần thương tổn nhất định mà ánh sáng trắng kia gây ra.
Hơn nữa nó cũng giúp cô sinh ra kháng tính với nhiệt độ cực nóng, điều này cũng giống như rắn ngô, đó có phải chứng minh rằng đứa nhỏ này còn lợi hại hơn so với cô tưởng tượng không.
“Tuyết Mễ, trong khoảng thời gian này chị sẽ không nhốt em ở vại ổn định nhiệt độ nữa, nếu em cảm thấy khó chịu thì nói với chị.”
Vẹt Da da bên cạnh cạc cạc hai tiếng, tỏ vẻ em sẽ giúp chị quan sát nó!
Tuy rằng chim sẽ ăn rắn nhưng rắn ngô bị thương là do Da Da ngậm về nhà cho Bạch Duyệt Khê chữa trị, nên việc này Da Da vẫn có thể tín nhiệm được.
Rắn ngô màu hồng phấn cũng ngẩng đầu nhỏ lên, cọ cọ vào ngón cái Bạch Duyệt Khê, như đang nói có thể thử xem.
Bạch Duyệt Khê nhanh chóng nhìn về phía một thành viên khác trong gia đình, chính là rùa đen có biểu hiện biến dị rõ ràng hơn.
Rùa đen Trình Sơn vẫn luôn cho cô cảm giác rất ổn trọng, trước nay nó chưa từng sinh bệnh, cũng không bắt bẻ hoàn cảnh và đồ ăn.
Sau khi ba mẹ ly hôn, rùa đen này được cô mang từ chỗ ba về đây.
Trước đó ông đã dặn dò cô, chờ đến khi cô thành niên có năng lực, nhất định phải chăm sóc tốt cho Trình Sơn, nói rằng cô thích hợp nuôi nó hơn là ba cô.
Rùa đen Trình Sơn chưa từng khiến Bạch Duyệt Khê phải lo lắng, bởi vì nó chưa bao giờ sinh bệnh, cho nên cô cũng chỉ bỏ ra công sức để xây dựng bể cho rùa thôi.
Lúc trước ở cửa sổ tầng 3, cô đã cải tạo nó như một ngôi nhà cho động vật bò sát.
Nó to bằng cả kệ thủy tinh trong chợ hải sản, xung quanh là thực vật xanh mượt, thông qua bộ rễ của thực vật khiến cho nước gần nhất với trạng thái tự nhiên.
Bể trong tầng hầm ngầm này tuy thể tích nhỏ hơn rất nhiều nhưng một phần của những thực vật đó cũng được cô dọn xuống đây, đa số những cục đá trong bể cũng là do ông cô để lại. #𝖙y𝖙novel.com
Có thể nói, xét về hoàn cảnh cư trú thì rùa đen Trình Sơn thoải mái nhất nhà.
Hơn nữa trong trí nhớ của cô thì rất lâu rùa đen trong nhà mới lột xác một lần, lần trước nó lột xác là khi cô còn nhỏ, lúc ấy rùa đen vẫn còn do ông cô nuôi.
“Bác Trình Sơn, phiến mai rùa lần trước là do bác cố tình để nó rơi ra sao?”
Nếu không có mảnh mai rùa kia thì tay Nhóc Con bây giờ chắc vẫn còn bị đống nhựa đường kia bao bọc.
Đang lúc cô cho rằng sẽ không được câu trả lời thì giọng nói già nua kia lại xuất hiện, “Trong vòng 3 ngày, bác sẽ lột xác rơi mai ra, cháu phải giữ nó lại.”
Bạch Duyệt Khê lập tức kinh ngạc nhưng rất nhanh cô đã nhận ra việc không tầm thường trong lời nói của rùa đen Trình Sơn, đây là nó để cô giữ lại những mai rùa đó, sau này còn chỗ khác để dùng sao?
Nghĩ lại việc mai rùa từng cứu Nhóc Con một mạng, cô lập tức hỏi lại, “Ba ngày sau, thời tiết bên ngoài sẽ trở nên nóng hơn sao ạ?”
Rùa đen trên khay lắc đầu, dường như có chút mệt mỏi.
Bạch Duyệt Khê suy nghĩ về cuộc đối thoại, bây giờ chuyện ánh sáng trắng đang từng bước ổn định, nếu nguy hiểm không đến từ thời tiết thì có thể rùa đen đã biết trước những nguy hiểm khác.
Ví như động vật biến dị, hoặc là người.
Chứng bệnh tức giận trước khi thiên tai buông xuống kia vẫn còn mới mẻ trong ký ức của cô.
Nếu con chuột bị ánh nắng chiếu rọi sẽ biến dị thành bộ dạng mà trước đó cô gặp, vậy nếu con người sẽ biến thành bộ dạng gì?
Việc suy nghĩ liên tưởng sự việc này hẳn vô cùng hao phí tinh lực, lúc này rùa đen hình như có chút mơ màng sắp ngủ, Bạch Duyệt Khê không biết tục hỏi nữa mà cẩn thận thả rùa đen trên khay lại vào trong bể, lại kiểm tra những tình huống khác ở bể thủy tinh. ( truyện trên app T𝕪T )
Điều khiến cô thấy kì lạ đó là thực vật xung quanh bể nước sinh trưởng rất tốt, thậm chí còn tốt hơn lúc trước khi được ánh mặt trời chiếu vào.
So với mấy ngày trước, Bạch Duyệt Khê kêu công nhân khuân vác bể cá còn tươi tốt hơn nhiều, có một phần thực vật đã phân ra nhánh mới, thậm chí có cành rủ xuống, có cành lại đang leo lên theo vách tường.
Tạm thời cô không biết hiện tượng đó có quan hệ với rùa đen hay không, hay là do thực vật biến dị.
Bạch Duyệt Khê nghe rùa đen Trình Sơn nói về ba ngày sau mà cảm thấy bất an.
Cô có khuynh hướng nghĩ đến việc động vật biến dị uy hiếp hơn.
Con chuột ngày hôm qua rốt cuộc chui vào từ đâu, cô còn chưa biết, tường rào cao như vậy chỉ ngăn được nhân loại nhưng không kín hết kẽ hở, không ngăn được những thứ đủ nhỏ hoặc động vật biến dị biết đào.
Hoàn cảnh của khu này vốn đã rất thích hợp để một số loại động vật nhỏ sinh tồn, hơn nữa trước khi thiên tai buông xuống đã xuất hiện rất nhiều có sự kiện kỳ quái liên quan đến bụi cỏ, Bạch Duyệt Khê biết, tương lai vào ban đêm dù trong hay ngoài tường thì cũng sẽ không yên bình.
“Ít nhất là ban ngày còn an toàn, trước tiên phải duy trì giấc ngủ đã, buổi tối sẽ lên giải quyết đồ ở tủ lạnh tầng một, sau đó sẽ bịt kín mọi khe hở trong nhà!”
Cô nhớ tới cái rìu chữa cháy hôm qua dùng rất thuận tay, Bạch Duyệt Khê dứt khoát chuẩn bị dự phòng trước một ít vũ khí.
Bởi vì chính sách nên những thứ mua được đều là vũ khí lạnh* nhưng cô cũng không có cách nào cải thiện khả năng xạ kích trong khoảng thời gian ngắn, phí tâm làm những chuyện đó còn không bằng chọn công cụ tiện tay nhất.
*Vũ khí lạnh: gọi chung các loại vũ khí không sử dụng chất nổ, cháy mà sát thương bằng cách chém, đâm, cắt, đập, vv. Xuất hiện từ thời cổ đại, được dùng phổ biến trước khi phát minh ra hoả khí (thế kỉ 15 - 16). Chia ra: VKL đánh giáp lá cà (như kiếm, giáo, mác, búa, dao găm...); VKL đánh gần (như cung, nỏ, máy bắn đá, máy phóng lao...).
Bởi vì cô vẽ CG trên máy tính quanh năm, để duy trì tay luôn ổn thì Bạch Duyệt Khê thường xuyên tập loại tạ tay nhỏ, cho nên rìu và mấy vũ khí linh tinh là vũ khí tốt nhất cho cô không thể nghi ngờ.
*CG: Viết tắt tiếng Anh: Computer Graphic, là một thuật ngữ được các nước phương Tây sử dụng để chỉ công nghệ đồ họa web kỹ thuật số của Nhật Bản.
Ba đứa nhỏ ngồi xếp hàng, nhìn chủ nhân chúng nó dọn sạch một khoảng đất trống, bắt đầu luyện tập các động tác chém.
“Các em đứng xa chị một chút, đừng để chị làm các em bị thương.”
Khi múa rìu cô bình tĩnh hung ác bao nhiêu thì đối với ba đứa nhỏ thì sẽ dịu dàng bấy nhiêu.
Nhà là thành lũy của cô còn các động vật nhỏ là người nhà của cô, cho dù là tầng hầm ngầm qua loa thì cũng là nhà của cô, cô sẽ tiêu diệt hết thảy những gì xâm lấn, sẽ không bỏ qua cho bất cứ cái gì uy hiếp đến động vật nhà mình.
Luyện tập chiêu thức, ăn cơm, cho động vật nhỏ trong nhà ăn xong, cô lại xem xét tình trạng vô tuyến và điện thoại và cả internet thêm một lần nữa, tạm thời không phát ra tín hiệu, cô đành phải đi vào giấc ngủ.
====
Tên truyện: GẢ NHẦM LƯƠNG DUYÊN
Tác giả: Đao Thượng Phiêu
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Hoan hỉ oan gia , Cung đình hầu tước , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1 , Thị giác nữ chủ, Hài hước
Giới thiệu:
Thẩm Gia là mỹ nhân vô dụng nổi tiếng ở kinh thành, vẻ ngoài kiều diễm, trong bụng toàn cỏ dại, thường bị xấu mặt trong các loại yến tịch, bởi vậy bị chê cười khắp nơi.
Hoài Ngọc là là con trai độc nhất của Phù Phong vương, từ nhỏ đã quậy phá náo loạn, quậy đến gà bay chó chạy, tai họa xóm giềng, được xưng tụng là “Tiểu sát tinh”.
Một ngày nọ, hai người vốn chẳng liên quan gì lại vì một mực tiêu không thể cho ai biết mà cấu kết với nhau.
Hoài Ngọc: Ta coi trọng tỷ tỷ ngươi nhưng cha ngươi hứa gả nàng cho Trạng Nguyên, ngươi giúp ta, ngày sau sẽ đền đáp ngươi xứng đáng.
Thẩm Gia: Trùng hợp vậy! Ta thích Trạng Nguyên! Đang lo không biết làm thế nào để chia rẽ hai người bọn họ!
Bốn mắt nhìn nhau, đôi bên vừa lòng gật đầu.
Xác nhận qua ánh mắt, là người có thể liên thủ.
*
Vì nhiệm vụ thành công, Thẩm Gia quyết định hạ dược cho Trạng Nguyên, muốn gạo nấu thành cơm.
Sau khi bỏ thuốc vào ly xong, Hoài Ngọc trùng hợp đi tới bàn bạc mưu sâu kế hiểm với nàng.
Thẩm Gia hứng thú bừng bừng trần thuật kế hoạch của mình với hắn, Hoài Ngọc ngồi bên cạnh bổ sung, hai người càng nói càng hăng say, phảng phất như đã thấy ánh rạng đông thắng lợi.
Nói nhiều quá, Hoài Ngọc miệng khô lưỡi khô, thuận tay cầm lấy chén trà trên bàn uống.
Một nén nhang sau, hắn cảm giác bụng nhỏ có ngọn lửa dâng lên.
*
Sau khi Hoài Ngọc cùng Thẩm Gia đính thân, bá tánh khắp kinh thành mừng vui khắp nơi, bao cỏ và phế vật, tuyệt phối!
Mọi người sôi nổi ủng hộ mối hôn sự này, chỉ đính thân thôi thì chưa đủ.
Hoài Ngọc: Đùa cái gì thế! Ta mà thú nữ nhân đanh đá kia á?
Thẩm Gia: Ta thích người tài hoa, tiểu sát tinh hắn tính là cái thứ gì chứ!
Nhưng mà Thánh Thượng tự mình chỉ hôn, mối hôn sự này không thành cũng phải thành.
Sau khi thành hôn ngày thứ nhất, Hoài Ngọc hùng hổ vọt vào hoàng cung, tuyên cáo với Thái Hậu: “Ta nhất định phải hưu nữ nhân đanh đá kia!”
Lời này hắn vừa nói liền nói vài thập niên, không chỉ không hưu được, ngược lại lại cưng chiều Thẩm Gia nâng thành Hoàng Hậu.
*
Rất nhiều năm sau, Thẩm hoàng hậu nhớ tới lần đầu tiên nàng gặp tiểu sát tinh.
Khi đó nàng vẫn là thiên kim thủ phụ, chơi đánh đu trong hoa viên, khi đang bay lên cao thì thấy một thiếu niên áo gấm đai ngọc lén lút ghé vào trên tường viện nhà nàng.
“Người nào đó!” Nàng hô to một tiếng, bay khỏi bàn đu dây.
Mũi chân Hoài Ngọc nhẹ điểm, phi thân đón được nàng.
“Ta biết, lúc ấy là chàng tới xem tỷ tỷ của ta.”
Mỗi khi Hoàng Hậu nhớ tới việc này, trong lòng cũng có chút vướng bận.
Thánh Thượng ôm nàng vào trong lòng ngực, có chút đau đầu dỗ dành: “Ngốc à, nàng đó, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là nàng.”
Là tiểu cô nương đứng trên bàn đu dây, tà váy bay bay, mi mắt lạnh lẽo hô to về phía hắn “Người nào đó”.
Mỹ nhân ngu ngốc vs bá vương kinh thành