Bản năng săn mồi của rắn có thể giúp cho Bạch Duyệt Khê phán đoán chuẩn xác trạng thái của con mồi.

Trong đôi mắt hạnh hiện lên tia sáng của đôi mắt động vật máu lạnh, không biết từ bao giờ đồng tử của cô đã dựng thẳng, lạnh lùng đánh giá “con mồi” cách đó không xa.

Cơ thể nó vẫn còn hơi thở nhưng không còn chút sức lực nào, đây là một con hồ ly bị trọng thương.

Nhưng mùi máu lại rất sạch sẽ, hoàn toàn khác với con chuột đã chết trước đó.

Vì sao nó lại muốn đến trước cửa nhà cô, là bởi vì đèn năng lượng mặt trời mới tắt trước đó không lâu hay là vì nguyên nhân khác?

Bạch Duyệt Khê có nuôi động vật nhưng không có nghĩa là cô sẽ tiếp nhận bất cứ động vật nào đến nhà mình, đặc biệt là ở trong hoàn cảnh và tình huống thế này, con động vật ngoại lai này thậm chỉ còn có khả năng sẽ tổn thương đến những con vốn đã ở trong nhà.

Lưỡi rìu nhẹ nhàng chọc vào bộ lông không quá sạch của hồ ly, con vật này hẳn là rất suy yếu, qua một lúc lâu mới nức nở một tiếng, giống như giây tiếp theo sẽ tắt thở.

Bây giờ bên ngoài đã gần 50 độ, không khác sa mạc là mấy, nếu con vật này cứ nằm đây thì trước khi mặt trời lên, nó sẽ bị nướng chín.

Một cục lông trắng vô cùng đáng thương nằm ở đây, giống như cảnh tượng năm đó khi cô nhặt được Nhóc Con.

Cô thở dài một tiếng. Cuối cùng Bạch Duyệt Khê vẫn mang “cái thảm lông” có thể che hết cả người cô đi vào trong sân.

Bởi vì trước đó cả thảm cỏ đã bị nhổ đi, còn lại một phần thì bị nâng lên làm thành vườn rau nhưng vẫn chưa gieo trồng cho nên toàn bộ sân đều trụi lủi.

Cô khóa chặt cửa lớn lại, kiểm tra lại góc tường và cửa sổ một lần, không có dấu vết động vật hay con người đi vào.

Tuy rằng đèn đường năng lượng mặt trời đã tắt nhưng Bạch Duyệt Khê vẫn có thể dựa vào năng lực chung với rắn ngô.

Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn thì nhà cô vẫn có thể xem như an toàn.

Hồ ly bị cô ôm trong áo chống nắng như ngửi được mùi hương gì, chủ động dùng đầu cọ cọ vào cánh tay Bạch Duyệt Khê.

Bạch Duyệt Khê giữ ý chí sắt đá, vẫn đang bình tĩnh xem sắp xếp nó ở đâu.

Bảo cô trực tiếp mang nó xuống tầng hầm ngầm là điều không thể, lỡ đâu động vật tiếp xúc với ánh sáng trắng trong thời gian dài cũng biến dị, vậy thì bọn nhỏ dưới tầng hầm ngầm sẽ bị nguy hiểm.

Trong nhà hẳn là vẫn còn lồng sắt.

Trước đó vì sợ Nhóc Con và Nguyệt Lượng đánh nhau, cô đã dùng một cái lồng sắt khá rộng cách ly chuột bay nhỏ trước.

Bạch Duyệt Khê tìm thấy lồng sắt đã được dọn sạch, trước đó cô cho hồ ly một chút nước, sau đó lại tìm thấy ở tầng một thuốc kháng sinh dành cho động vật.

Miệng vết thương trên người hồ ly như bị xé rách, hẳn là đã đánh nhau với con gì đó một trận.

Cô giúp xử lý khẩn cấp miệng vết thương cho hồ ly trắng một cách đơn giản, rửa sạch vết thương bên ngoài sau đó bôi thuốc rồi quấn băng gạc kỹ càng, thời gian đã qua nửa tiếng.

Rạng sáng 4 giờ gần năm giờ, cách lúc mặt trời lên hẳn là không lâu nữa.

Cô xách theo lồng sắt đựng hồ ly đến đến cửa cầu thang xuống tầng hầm ngầm, đặt lồng sắt ở lối đi cong giữa bên trong tầng hầm ngầm và cầu thang.

Lối đi nhỏ chịu ảnh hưởng của khí lạnh trong tầng hầm ngầm, đại khái sẽ duy trì tầm 30 độ, so với bên ngoài thì thoải mái hơn nhiều.

Đặt con động vật lông xù sang một bên, Bạch Duyệt Khê đứng ở cạnh cửa cầu thang, để lại một khe cửa hẹp, quan sát tình huống mặt trời lên.

Từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh đã đến 5 giờ sáng.

Thứ thay đổi trước hết là không khí, nếu nói nhiệt độ trước đó cô còn miễn cưỡng chịu đựng được thì bây giờ đã dần dần bốc lên gió nóng.

Bạch Duyệt Khê nhíu mày, ý thức được không ổn.

“Trước khi mặt trời lên, tốc độ nóng lên trên mặt đất không nên nhanh như thế mới đúng…”

Dự cảm xấu quanh quẩn trong lòng, rất nhanh, dự cảm của Bạch Duyệt Khê trở thành sự thật.

Không giống với mặt trời bình thường mọc rất chậm, ánh sáng đại diện cho ban ngày, hoàn toàn không theo trật tự toả sáng đến từng nơi một như dự đoán, mà giống như trong đêm đen đột nhiên sáng lên chùm ánh sáng. #𝖙y𝖙novel.com

Trời đất lập tức trắng xóa, toàn bộ thế giới đều biến thành địa ngục ánh sáng, mang theo gió nóng như nồi chiên không dầu khiến người ta choáng váng đau đớn.

Bạch Duyệt Khê cố gắng kiếm chế sự nóng lên trên da, cô quan sát nhiều hơn hai giây, lúc này mới vội vàng khép cánh cửa phòng trộm dày nặng lại.

Cô hô hô thở dốc, có cảm giác tim đập nhanh hơn.

Bạch Duyệt Khê nghĩ lại cảnh tượng mình nhìn lén 2 giây trước.

Đầu tiên ánh sáng trắng chói mắt rơi xuống sân, theo sau đó ánh sáng trắng dần chiếu đến những góc trong nhà.

Nhưng trước khi ánh sáng trắng buông xuống, hẳn là sẽ có một quá trình không đến 5 phút.

Miễn cưỡng coi như cũng có tin tốt.

Lỡ như bên ngoài có người sống, cần phải tìm được chỗ ẩn nấp trong 5 phút. nếu không khi bị ánh sáng trắng chiếu vào da thì quả thật khó có thể tưởng tượng được.

Vượt qua hai phút hoảng hốt, Bạch Duyệt Khê cũng không quẹo vào chỗ đi vào tầng hầm ngầm ngay mà lại chờ thêm vài phút.

Quả nhiên, sau vài phút đó, cô phát hiện sờ lên cửa được định chế, cửa chống trộm tầng hầm ngầm vậy mà sẽ mơ hồ cảm thấy nóng. ( truyện trên app T𝕪T )

Tuy rằng chưa đến nỗi phỏng tay nhưng cũng rất đáng sợ.

“Nơi không bị ánh sáng trắng chiếu thẳng đến mà nhiệt độ đã cao như vậy rồi, xem ra ban ngày không thể hoạt động cạnh cửa sổ phòng rồi.”

Bức màn tuyệt đối là vô dụng, vào ngày đầu tiên cô đã nhận ra điều này.

Chỉ có bức tường dày và cửa tầng tầng lớp lớp mới có thể che mấy thứ ở bên ngoài, giống như tầng hầm ngầm vậy.

“Đúng thật là tình huống tệ nhất rồi.”

Một tay Bạch Duyệt Khê chống rìu chữa cháy, cô dựa tường ngồi xuống dưới đất, biết trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không có cách nào ra khỏi nhà vào ban ngày.

Ánh mặt trời bình thường không hề xuất hiện, thay vào đó là loại ánh sáng chói mắt không có sinh vật nào có thể chống cự chính diện được.

Hậu quả khi đối diện trực tiếp với ánh sáng trắng có lẽ chính là sẽ như con chuột to như quả bóng rổ mà cô đã giết.

Nếu ánh sáng này vẫn cứ xuất hiện vào ban ngày thì loại động vật biến dị này chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều.

“Tiếp đó những biến số ban đêm hẳn cũng sẽ tăng lên, xem ra phải tìm thời gian lên trên ba tầng lấy vật tư, hoặc là dọn lên hẳn, hoặc là dọn xuống.”

Dọn xuống toàn bộ là điều không thể thực hiện được, tầng hầm ngầm nhà cô không đủ để chứa hết vật tư của ba tầng, lúc ấy để có thể để nhiều đồ hơn một chút, Bạch Duyệt Khê đã tiến hành phân chia khu vực từng tầng một.

“Chờ trời tối phải lập tức dọn toàn bộ đồ trong tủ lạnh tầng một.”

Máy phát điện và khí lạnh trước mắt chỉ có thể cung cấp cho tầng hầm ngầm, cho dù như vậy, dựa vào tốc độ tiêu hao này thì căn bản không kiên trì được lâu.

Ba tháng, nửa năm, chẳng lẽ bọn họ sẽ luôn phải cuộn tròn trong tầng hầm ngầm sao?

Mà trên cây táo trong mơ của cô vẫn còn 6 quả chưa rơi xuống.

Đây thật sự là thiên tai sao…

Sửa sang lại tâm lý xong, cô không để bản thân nghĩ quá nhiều, cho dù tương lai phát triển như thế nào, ít nhất thì cô vẫn phải bảo vệ được những động vật nhỏ trong nhà.

Hơn nữa, cô sờ soạng làn da cánh tay dưới quần áo.

Trong nháy mắt bị ánh sáng trắng kia chiếu rọi, cô không còn cảm thấy đau đớn mãnh liệt như lần trước, có thể là bởi vì lần này cô không trực tiếp tiếp xúc với ánh sáng trắng, cũng có khả năng bởi vì trong nháy mắt kia, trên người cô đã xuất hiện một lớp da màu hồng nhạt như da rắn.

Trời cao không tuyệt đường người, cũng sẽ chăm sóc đến những động vật nhỏ may mắn.

Nói đến động vật nhỏ may mắn.

Bạch Duyệt Khê mở đèn pin lên, xem xét tình trạng của hồ ly trắng trong chuồng.

“Sao lại có cảm giác quen mắt thế nhỉ?’

Lúc nãy cô nhặt được con vật này ở bên ngoài tường rào, không có nguồn sáng, cô cũng không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện đây không phải con chó hồ ly ở bệnh viện thú cưng sao?

Cô kích thích lỗ tai của hồ ly, cảm thấy không giống chó.

Là người nuôi thú cưng có đạo đức, việc đầu tiên cô nghĩ đến là nếu nuôi hồ ly ở nhà thì phải làm “Giấy chứng cho phép nuôi dưỡng động vật hoang dã”.

“Thật là ngốc, đã đến lúc này rồi sợ là nuôi gấu trúc vẫn còn hợp phép đấy chứ.”

Xác nhận đồ ăn và nước dành cho hồ ly đã đủ, trong thời gian ngắn sẽ không dễ hết, sau đó Bạch Duyệt Khê mới mở cửa tầng hầm ngầm ra.

Nhóm động vật nhỏ trong đó đã vây quanh cánh cửa, giống như đã sớm đợi cô.

Trước khi ra ngoài Bạch Duyệt Khê đã nói trước, bảo chúng nó yên lặng không được phát ra âm thanh, mấy nhóc nghẹn lâu vậy sợ rằng trước đó khi cô đánh con chuột kia đã lo lắng muốn chết nhưng cũng ngoan ngoãn không làm ra chuyện gì.

Con mèo Ba Tư Nhóc Con chạy đến chân Bạch Duyệt Khê cọ cọ, meo meo vài tiếng mềm mại. Nhìn dáng vẻ thì có vẻ nó có tinh thần hơn trước nhiều, dường như không nhìn ra trước đó đã bị thương.

Con vẹt Da Da ỷ vào bản thân có cánh liền trực tiếp bay đến trên vai cọ cọ mặt cô, chỉ có chuột bay nhỏ chậm hơn chút, trèo từ ống quần lên tay cô.

“Chị đã về rồi, khiến các em lo lắng rồi.”

Bạch Duyệt Khê luân phiên sờ đầu chúng, sau lại dìu già dắt trẻ, xách ba đứa nhóc đi đến vị trí bể cá, chuẩn bị mở hội nghị gia đình thường kỳ như bình thường.

Cô ở một mình rất lâu nên đã sớm có thói quen nói chuyện với động vật, cho dù bọn chúng không cách nào đưa ra ý kiến cho cô nhưng cô vẫn coi chúng nó là người mà đối xử.

“Nhựa đường trên tay Nhóc Con lúc trước có khả năng liên quan đến ánh sáng trắng, chị đã giết một con chuột ở bên ngoài, nó to như một quả bóng rổ vậy, lúc trước Nhóc Con bắt nó sao?”

Mèo Ba Tư màu trắng to như một con chó cỡ nhỏ, có chút không phục cào cào ống quần của cô, kiêu ngạo meo meo hai tiếng.

Đại khái là thiếu chút nữa nó đã bắt được con kia rồi.

Bạch Duyệt Khê nhào nặn mặt của mèo Ba Tư như miếng bột, đối diện mũi nó cảnh cáo: “Mới chịu khổ xong đã quên mất rồi à?”

Sau khi được buông ra, mèo Ba Tư cọ cọ chân cô như làm nũng, chủ động nhận sai.

Lần sau sẽ không thế, meo.

Vẹt Da Da ở bên cạnh lập tức kêu cạc cạc, giống như đang cười nhạo nó không biết lượng sức mình.

Mèo Ba Tư lập tức ngẩng đầu lên cao gầm gừ, vẹt cũng không cam lòng yếu thế bắt đầu vỗ cánh, một mèo một chim nhanh chóng đối chọi, bị Bạch Duyệt Khê tay nhanh mắt lẹ kéo ra.

“Không được cãi nhau, tiếp tục nói chuyện chính.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play