Cô cẩn thận đi tới chỗ ngoặt, Bạch Duyệt Khê mở cửa lớn thứ nhất ra, để lộ ra khe hở nhỏ.

Xuyên qua khe cửa rất nhỏ có thể cảm nhận được ánh sáng le lói.

Không khí nóng bức kèm theo mùi vị kỳ quái khó nói, men theo ánh sáng đi qua khe cửa khiến cho Bạch Duyệt Khê phải nhíu mày lại theo bản năng.

Nhưng cũng may, chùm ánh sáng lọt vào nhìn có vẻ bình thường nhưng cường độ ánh sáng lại giống như những ngọn đèn sáng khi sử dụng năng lượng mặt trời chiếu vào lúc chiều tà.

“Chỉ cần không phải loại ánh sáng trắng quái dị là được…”

Trên người Bạch Duyệt Khê bọc kín mít, ngay cả cái cổ cũng có đồ chống nắng, không dám để lộ bất cứ mảng da nào ra ngoài.

Vì tránh cho việc tầm mắt bị khuất đi, cũng thuận tiện ứng phó cho những tình huống đột ngột phát sinh khác nên chỉ có đôi mắt là tạm thời chưa đeo bảo hộ thôi.

Cô nắm chặt cái rìu chữa cháy trong tay, cô kéo cửa ra một chút, khom lưng đi ra khỏi hành lang của tầng hầm ngầm.

Bên ngoài là một mảnh yên ắng, ngoại trừ tiếng máy móc đang hoạt động trong tầng hầm ngầm thì không còn bất cứ âm thanh nào khác.

Đêm tối bao phủ xung quanh, nơi nơi đều rơi vào yên tĩnh, tất cả giống như trước khi thiên tai ập đến, chẳng có gì xảy ra cả.

Ánh đèn trong nhà đã tắt hết, chỉ có nguồn sáng ở bên ngoài sân, chiếc đèn màu cam vàng hấp thụ năng lượng mặt trời ở bên ngoài đường vẫn còn hoạt động, bình thường sẽ có mấy con muỗi bay đi bay lại ở dưới ánh đèn nhưng lúc này lại không có một con nào hết.

Bạch Duyệt Khê duỗi tay nhấn chốt mở trên tường, không ngoài dự đoán, điện đã bị cắt, cũng không biết nước và gas có ngừng hay không.

Mọi vật tư trong nhà vẫn còn nguyên như ban đầu, cực kỳ chỉn chu, từ lớn đến bé, từ các loại hàng hóa trong rương cho đến bên ngoài rương.

Nương theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ, Bạch Duyệt Khê chậm rãi đi về phía phòng bếp nhưng rất nhanh cô đã dừng chân lại.

Từ vị trí cầu thang, có thể thấy được đại đa số phần trong sân đều được ánh sáng chiếu vào và chiếu thẳng đến phòng khách, cô vừa mới liếc mắt nhìn qua hình như có thấy thứ gì đó động đậy.

Cô nhìn chằm chằm cái sô pha có hơi loạn giữa phòng khách, hình như ở cạnh sô pha có cái gì đó bị cháy xém, để lại một vết bẩn màu đen.

Chuột ư? Hay là chất màu đen giống như nhựa đường đã bao lấy móng vuốt của Nhóc Con lúc nãy?

Bạch Duyệt Khê nắm chặt rìu chữa cháy trong tay, bước từng bước đi ra ngoài, theo bản năng hạ hơi thở đến mức thấp nhất.

Mười mét– năm mét— ba mét— Khoảng cách dần được kéo gần—

Khi cô sắp nhìn thấy thứ đó bỗng nhiên có trận gió nóng quét qua gáy của mình.

Ngay lập tức toàn bộ lông tơ đều dựng đứng lên, đột nhiên cô xoay người nhảy ra một bước kéo dài khoảng cách với chỗ mình đứng lúc nãy.

Phịch một tiếng nặng nề, đống vật thể màu đen đáp thẳng tắp về chỗ cô mới vừa đứng.

Nhìn thứ này to như quả bóng rổ, cả người cháy đen như quả cầu bùn không ngừng sùi bọt khí nóng ra ngoài, cái miệng màu đỏ tươi hơi hơi mở ra, phát ra âm thanh rít gào quái dị.

Chỗ sàn nhà bị nó chạm tới, nháy mắt bỏng cháy cả một khoảng sâu, để lại dấu vết bị đốt cháy.

Động tác trên tay Bạch Duyệt Khê còn mau hơn cả đầu óc, khi thứ đồ đó chuẩn bị cong lưng tấn công lần nữa, đột nhiên cô dùng một rìu bổ đi xuống.

Mặc dù chiếc rìu chữa cháy mới mua chưa mài sắc lên nhưng sức lực của cô đủ lớn để lưu lại vết nứt trên sàn nhà.

Thứ sinh vật kia như nhựa đường kia không kịp né tránh, y như chocolate có nhân chém một nhát chia ra hai nửa.

Trên lưỡi rìu không có máu nhưng lại có một mùi tanh hôi khó ngửi không thể chịu được, nhiệt độ bốc lên từ hơi nhanh chóng thiêu cháy một phần không khí.

Càng ngửi càng thấy y hệt như miếng thịt bị ôi thiu vài ngày.

Mặc dù thứ này đã bị chém đứt đôi nhưng Bạch Duyệt Khê đứng rất gần nên có thể thấy được đầu của sinh vật màu đen đó, dưới loại tình huống cơ thể đã bị chặt ra làm hai mà con quái vật còn có thể nhảy tới chỗ Bạch Duyệt Khê đang đứng, như muốn cắn cô một cái trước khi nó chết. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Theo phản xạ có điều kiện của cơ thể, luồng sáng lạnh lẽo tung lên, mấy nhát rìu được băm xuống.

Lưỡi rìu sắc bén băm đầu con quái vật, Bạch Duyệt Khê thấy nửa người của nó cũng đang run rẩy lập tức đưa rìu bổ thêm hai nhát không chút do dự.

Chờ đến khi cô bình ổn hơi thở gấp gáp của mình thì con quái vật có màu đen như nhựa đường đã bị băm thành bảy tám khúc, hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa.

Da ngoài của con quái vật có nhựa đường màu đen mấp máy, giống như nguồn năng lượng bị cạn kiệt, biến thành màu đen như bùn, Bạch Duyệt Khê dùng rìu chữa cháy chọc chọc một cái, thứ này đã bóc thành từng mảnh, dùng thêm chút sức nữa, trực tiếp vỡ thành đám bùn hôi rình. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chỉ thấy xác đầy nước của con quái vật để lộ thi thể trướng nước của con chuột.

“Vậy mà lại là con chuột…” Bạch Duyệt Khê khẽ động đậy đôi mắt khô khốc.

Xem ra trong một khoảng thời gian dài cô không có cách nào nhìn thẳng vào con vật này được nữa.

Nhưng cũng may sau khi ký chủ tử vong, đống bùn màu đen kia cũng không có động tĩnh gì.

Đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì thế? Chẳng lẽ nó chỉ tồn tại khi kí sinh trên người động vật ư?

Không, cũng chưa chắc là ký sinh, không lẽ là sau khi con chuột bị ánh sáng kia chiếu vào thì nó đã trở thành biến dị?

Ý thức được khả năng còn có tai họa ngầm tồn tại thì cô càng thêm cẩn thận hơn.

Tường ở trong nhà được xây rất cao, trong khoảng thời gian ngắn rất khó có nhân loại nào có thể xông tới nhưng con chuột biến dị này thì khác.

Cũng không biết có phải con chuột đã ở trong nhà từ khi được sửa sang lại hay là trộm vào, chẳng lẽ trước đó Nhóc Con muốn bắt con chuột này cho nên trên móng vuốt mới bị dính chất đen như nhựa đường kia sao?

Bạch Duyệt Khê nâng cao cảnh giác đi vài vòng ở tầng một, cô cảm giác được các giác quan của mình nhanh nhạy hơn nhiều, từ mũi cho đến tai, từ mùi vị cho đến âm thanh, bất cứ những biến hóa dù nhỏ nhất cũng có thể làm cho cô chú ý đến.

Nửa giờ sau, xác nhận trong phòng không có thứ gì khác nữa, sự căng thẳng luôn treo trên ngực cô cuối cùng cũng dần dần thả lỏng.

Cô lấy mấy miếng vải quấn chặt thi thể của con chuột lại, chờ lát nữa mới xử lý sau, cô tiếp tục đi vào phòng bếp kiểm tra nước và gas.

Tạm thời vẫn còn có nước, chỉ là dòng chảy nhỏ vô cùng, còn gas đã hoàn toàn dừng hoạt động.

Cũng may trong nhà có đèn cồn dự phòng, bếp điện và một bình gas nhỏ.

Cô cũng đã chuẩn bị một bình gas lớn và một cái bếp phù hợp với nó nhưng trước tiên vẫn cần phải biết đến tình hình cụ thể ở bên ngoài, nhiên liệu cô đã mua chỉ dùng được nhất thời chứ không thể dùng cả đời được.

Trong phòng bếp có một treo một nhiệt kế chuyên dụng trên tường, để có thể biết được nhiệt độ của cả không khí nên Bạch Duyệt Khê đã lắp mỗi phòng một cái như thế này.

Con số hiện lên trên đó là bốn mươi lăm độ, chỉ biết rằng bên ngoài càng lúc càng nóng hơn.

“Muốn đi ra ngoài nhìn xem sao….”

Bên ngoài không có mặt trời, ánh nắng kỳ quái cũng tạm thời biến mất, cơ thể của cô có thể chống đỡ được với mức nhiệt bốn mươi lăm này, sẽ không đổ mồ hôi quá nhiều, nếu như đi ra ngoài xem xét cũng không có gì là không ổn.

Bây giờ là hai giờ sáng, dựa theo bình thường để tính toán thời gian thì tầm năm giờ bốn mươi trở về sau có lẽ sẽ được thấy ánh mặt trời.

Tuy buổi tối ngày đầu tiên, bình minh không đến đúng với thường ngày nhưng khi cô nhìn thấy cảnh tượng ở trong mơ đã nảy lên một ý nghĩ, trước mắt chỉ có một quả táo bị rơi ra khỏi cây, có lẽ ngày có ánh nắng kỳ quái cũng chỉ xuất hiện đúng một lần….

Nhưng điều tồi tệ nhất vẫn có thể xảy ra, sau này thứ chiếu sáng vào ban ngày không còn là ánh nắng mặt trời mà thay vào đó là ánh sáng khiến cho toàn bộ sinh vật phải tuyệt chủng cũng nên.

Có lẽ nhân loại cũng sẽ giống như con chuột, sống dưới mặt đất mới có thể sống sót.

Cho dù như thế nào cô cũng cần phải xác nhận rốt cuộc tình hình bên ngoài ra sao, điện thoại không có internet nên không dùng được, chỉ có thể dùng biện pháp đi thăm dò xung quanh để thu thập tin tức.

Bạch Duyệt Khê kéo cánh cửa nhỏ phía dưới cánh cửa sắt cao ngất, tấm sắt dày nặng là cô đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua về định chế, lúc ấy vì dự phòng việc cúp điện nên cô cố ý chọn loại cửa có máy móc cũ kỹ, có chìa khóa mang theo người là có thể mở ra được.

Trục cửa đã được bôi trơn như mới từ trước, quá trình kéo đẩy ra không hề có vấn đề gì, cũng không phát ra âm thanh nào, có vẻ con đường trước mặt rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô thấy hơi quỷ dị.

Không bị bức tường dài sáu mét ngăn cản tầm nhìn, rốt cuộc cô cũng đã thấy rõ những tòa nhà ở phía xa.

Nơi khu biệt thự cô ở, đa số căn nhà đều được xây ở trên con dốc thoải, chỉ cần đứng ở nơi không che tầm mắt thì có thể thấy được cảnh tượng phía dưới không sót một thứ gì.

Không phải bên khu phía Bắc đều là một màu u ám, từ xa nhìn vào đa số cửa sổ còn có sự mờ mờ ảo ảo của ánh sáng mong manh, mà chỗ xa hơn, đại diện cho khu trung tâm thương mại và đường phố như biển đen trầm mặc đáng sợ.

Màn đêm im ắng đến mức đáng sợ, không có ánh đèn, không có tiếng còi xe, không có bất cứ thứ gì hết.

Đêm tối trầm tĩnh làm người ta hoảng sợ vô cùng nhưng ít ra, trong tiểu khu vẫn còn có người sống, thật tốt quá!

Còn có người sống, có lẽ cũng không hẹn mà cùng chọn việc hoạt động vào buổi tối, nhưng số người trực tiếp đi ra khỏi nhà như cô chắc là rất ít.

Theo như dự đoán của cô, nhiệt độ bên ngoài chắc cũng tầm năm mươi độ, hoàn toàn không phải là phạm vi mà con người có thể chịu đựng nhưng sau lưng cô chỉ hơi toát mồ hôi mà thôi.

Lúc này còn có người có thể hoạt động thì năng lực kháng chịu chắc là cũng được nâng cao lên được chút ít rồi.

Từ vị trí của cô nhìn xuống, toàn bộ khu biệt thự hầu như không có ánh sáng nào cả.

Cũng có thể là bởi vì tỷ lệ dân cư ở khu biệt thự này không cao, vốn dĩ dân số đã ít, giờ người có điều kiện tốt sẽ thêm tiền đi tới khu Giang Thị bên cạnh để tận hưởng hơn là ở đây.

Ngược lại người có điều kiện nửa vời như Bạch Duyệt Khê, lựa chọn dùng hơn nửa tài sản mà mình tích cóp được để ở khu biệt thự xa xôi này.

Không đúng, còn có cả người hàng xóm kia của cô nữa.

Cách nhà cô mấy trăm mét, cả căn nhà kia chìm vào màu đen tối, Bạch Duyệt Khê vẫn nhớ đường đi tới nhà anh cùng với âm thanh kỳ quái mà mình nghe thấy ở trong bụi cỏ ngày đó.

Trong tiểu khu cũng có nhà nuôi chó dắt chó đi dạo ở trong sân để đi tìm những con vật kỳ lạ, có phải nhà anh cũng có mấy thứ này hay không?

Bạch Duyệt Khê chỉ có một cái rìu chữa cháy nên không có gan lớn đến nhà hàng xóm thám hiểm một mình, cô cố ý đi tránh nhà hàng xóm ra, chỉ dám quan sát ở một khoảng cách an toàn.

Đa số thực vật đã xuất hiện tình trạng héo úa vì thiếu nước, cô nhẹ nhàng nghiền nát một phiến lá, chiếc lá vẫn còn màu xanh liền vỡ thành nhiều mảnh.

Ngày hôm qua những bụi cây vẫn còn xanh tươi, cho dù có bốn mươi độ thì dưới cái nóng như thế nó vẫn mơn mởn nhưng kết quả, chỉ có tia sáng chiếu qua một hồi đã khiến cho bọn nó bị diệt gần hết.

Nói thế thì không cần phải tưởng tượng cũng biết được nếu động vật bị ánh sáng đó chiếu vào sẽ chịu biết bao nhiêu tổn thương, có thể sẽ giống như con chuột kia cũng nên.

“Chỉ được đi trong vòng hai giờ đồng hồ, nếu đi ra ngoài quá lâu sẽ không an toàn cho động vật nhỏ ở nhà.”

Động vật ở nhà cô vẫn còn hơi nhỏ, nếu bên ngoài có con nào đó biến dị như con chuột xông tới thì cô càng không thể ra ngoài quá lâu được.

Bạch Duyệt Khê chỉ hoạt động trong phạm vi mấy trăm mét ở gần nhà, cũng cố gắng tránh mấy bụi cỏ ra, mặc dù xung quanh yên tĩnh đáng sợ vô cùng nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có tiếng nào, có lẽ bên trong khu biệt thự vẫn còn có người sống.

Ở bên ngoài đi đi lại lại hai vòng, lực chú ý của cô vẫn luôn đặt lên trên sân nhà mình.

Ánh mặt trời lấp lóe vài cái, như sắp không còn nguồn năng lượng.

“Một tiếng nữa mặt trời sẽ lên, nên về nhà trước cái đã.”

Trước khi mặt trời mọc là khoảng thời gian tối nhất, nhưng bây giờ năng lực đi đêm của cô rất tốt, không cần dùng đến đèn đường vẫn có thể phân biệt được những món đồ dù trong đêm tối, có lẽ là vì giống với thể chất của rắn.

Dù trong bóng đêm có con vật sống nào cô cũng có thể căn cứ vào mùi hương trong gió và âm thanh để phán đoán được.

Theo lối cũ đi về, khi sắp đi tới trước cửa nhà mình, Bạch Duyệt Khê ngửi được mùi máu tươi vô cùng rõ ràng truyền trong không khí.

Cô thả chậm bước chân lại, bàn tay nắm chặt chiếc rìu chữa cháy.

Gió mang đến một lượng lớn tin tức ở trong mùi máu, bản năng săn thú ở trong cơ thể giống rắn của cô bắt đầu thức tỉnh.

Không phải là sinh vật biến dị, đây không phải là mùi máu tanh hôi kỳ quái kia mà chắc là con vật này bị thương ở đâu đó.

Nhưng Bạch Duyệt Khê không thả lỏng ra, mùi rìu vẫn bảo đảm ở góc độ chém tốt nhất, sau khi ở khoảng cách vừa đủ, cô đã nhìn thấy rõ con vật nằm ở trước nhà mình.

“Hồ ly?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play